Cho dù đã đến mức này thì Tô Minh vẫn dám chửi thẳng mặt Thẩm Mộc.
“Vậy à?”, nghe anh mắng chửi Thẩm Mộc cũng không giận, khuôn mặt già nua của ông ta mang theo ý cười nhàn nhạt.
Cách đó phía xa, Thẩm Dật khinh thường: “Chỗ dựa? Một con kiến ở hạ giới thì có chỗ dựa gì? Một con kiến to hơn à?”
So chỗ dựa thì nhà họ Thẩm sợ ai?
Tô Minh vậy mà cũng dám khoác lác nói mình có chỗ dựa, đúng là nực cười.
Đám người ông Tân cũng đều mang vẻ mặt trào phúng, đúng là không có mấy người dám so chỗ dựa với nhà họ Thẩm.
“Chàng trai trẻ, nếu cậu cũng có chỗ dựa thì hay là cũng gọi đến đi”, Thẩm Mộc nghiêm túc nói.
“Gọi ra thì chỉ sợ ông xong đời rồi, nhà họ Thẩm ở thượng giới các người cũng toi luôn”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn.
Thực tế, chỗ dựa gì đó chỉ là để anh kéo dài thời gian mà thôi.
Anh muốn tranh thủ chút thời gian để khôi phục lại vết thương.
Để tìm cách thoát khỏi tình cảnh nguy khốn.
Còn về người chống lưng, anh quả thực là có, nhưng rốt cuộc có mạnh hơn lão tạp chủng trước mắt này không? Khó nói.
Có thể liên hệ được để đến đây ngay lập tức hay không, cũng khó nói.
“Ha ha ha, lão phu xong đời rồi? Nhà họ Thẩm hết rồi?...”, lần này Thẩm Mộc đã bật cười ha hả: “Lão phu tung hoành hơn hai trăm năm nay, gặp được kẻ mạnh không trăm nghìn người thì cũng cả triệu người rồi, đúng là chưa từng gặp ai làm gì được lão phu! Càng đừng nói đến nhà họ Thẩm!!! Cậu thanh niên, cậu không biết chút gì về Thượng giới, cậu không biết gì về lão phu, cậu càng không biết gì về nhà họ Thẩm!”
Nhưng đúng vào lúc này.
Khi âm thanh của Thẩm Mộc vừa dứt.
Đột nhiên.
“Vậy sao? Ông già đây chính là người chống lưng cho thằng nhãi này đấy!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
Một ông