Hiện giờ…
“Trong chớp mắt đã thi triển được 99 đường kiếm quang chồng chéo của Thiên Vẫn Kiếm, mình có thể làm được rồi chăng?”, Tô Minh nghĩ thầm, càng nghĩ càng phấn khích.
Hơn nữa còn có tiến bộ về không gian.
Hiện giờ Tô Minh vừa mới thêm quy luật không gian vào cánh tay để nâng cao tốc độ nhưng vẫn chưa thành thục lắm.
Một khi thành thục rồi thì có thể ra tay nhanh hơn.
Ngoài ra, đợi đến khi nắm bắt được nhiều quy luật không gian hơn thì tốc độ ra tay còn nhanh hơn gấp bội, tiềm lực cũng là vô tận.
Tô Minh luyện về tốc độ ra tay rất thành công.
Ninh Triều Thiên nhìn thấy vậy, mặc dù không nói mấy lời cổ vũ và khen ngợi nhưng từ tận đáy lòng ông ta thấy vô cùng kinh ngạc và tự hào.
Dường như thiên phú võ đạo của Tô Minh khủng khiếp hơn rồi, vừa nói đã hiểu luôn.
Nếu như nói Ninh Triều Thiên là kinh ngạc thì Thẩm Mộc là kinh hãi.
Lúc ở trên võ trường của Huyền Thanh Tông, Tô Minh ra tay với tốc độ bình thường, ông ta tùy ý nói một câu, vậy mà giờ đây…
Mới qua bao lâu? Vậy mà Tô Minh đã cường hóa được tốc độ ra tay? Cường hóa với mức độ lớn đến thế.
Đây… Đây có còn là người không?
Thẩm Mộc có chút mơ màng!
Lẽ nào thế gian này thật sự có một thiên tài khiến người khác thấy tự ti và tuyệt vọng như này sao?
“Chàng trai! Có lẽ cậu vì lòng tham nhất thời nên muốn hủy diệt cả nhà họ Thẩm chăng?”, Thẩm Mộc thấy bi thương, lẩm