"Nếu nhà họ Thẩm chúng tôi thắng thì sao?", Thẩm Hạc Quang trầm giọng nghiêm túc hỏi, nhà họ thật sự đã bước đến khoảng khắc sống còn.
"Thắng, tôi sẽ đi liền, ừ, ông già cũng sẽ rời khỏi luôn, coi như xóa hết mọi nợ nần với nhà họ Thẩm", Tô Minh bình tĩnh đáp.
Ánh mắt Thẩm Hạc Quang lóe lên tia hy vọng lẫn chút kích động.
Ông ta cảm thấy, có vè...!có vẻ như nhà mình còn có một tia hy vọng để sống sót.
Nhưng mà, lời nói của Tô Minh có thể khiến ông già hai hốc mắt trống không đang rít thuốc lá kia nghe theo ư?
Thẩm Hạc Quang lén lút, dè dặt nhìn về phía Ninh Triều Thiên.
"Quyết định của thằng nhóc kia chính là ý của ông già tôi", Ninh Triều Thiên nói.
Có câu này thì Thẩm Hạc Quang yên tâm rồi!
Ông ta và Đại trưởng lão Thẩm Thanh Hài liếc nhìn nhau...!
Trong mắt cả hai tràn đầy hy vọng.
Ngay cả những đệ tử khác đã hoàn toàn tuyệt vọng và đang chờ chết cũng sáng mắt lên như bắt được cọng rớm cứu mạng.
Dù sao Tô Minh chỉ là Tôn giả hậu kỳ.
Dù có biến thái đến mấy thì có thể mạnh bao nhiêu?
Lẽ nào còn có thể đánh lại Hóa thần hậu kỳ hay tu giả võ đạo có cảnh giới Hóa thần đỉnh khác sao?
"Tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm đều có thể ứng chiến hả? Gồm những người trong thế hệ lớn hơn luôn ư?", Thẩm Hạc Quang hơi do dự, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi.
Ông ta có chút không dám tin.
Suy cho cùng, nếu bao gồm hết tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm thì chàng trai chưa đến 22 tuổi này là rõ ràng là bị ngu, lỗ to.
"Đúng vậy", thế nhưng, Tô Minh lại gật đầu.
Không những vậy, ngay