Đã năm sáu năm cô ta không ra tay ở Thủ Hộ Sơn rồi.
Bởi vì lớp trẻ, thậm chí cả lớp già đều không có ai xứng đáng để cô ta ra tay.
Vì vậy gần đây cô ta chuẩn bị tâm lý rời đi.
Bởi lẽ võ đạo ở trái đất này quá yếu.
Nhưng đến lúc này, tâm thái vốn bình lặng nhiều năm giờ đây lại nóng rực lại.
Cô ta muốn quyết chiến với Tô Minh.
“Theo như hiệp ước thì nhà họ Thẩm phải tự sát bao nhiêu người đây? Trừ đi một phần ba, vậy là 70 người phải chết”, Tô Minh cười nói.
Lời nói vừa dứt thì như có làn gió lạnh của thần chết thổi tới khiến cả võ trường thấy ớn lạnh.
Thậm chí nhiều người nhà họ Thẩm lạnh đến nỗi máu đông hết lại.
Ai nấy mặt đều không còn giọt máu.
“Tất cả đệ tử nhà họ Thẩm nghe lệnh, tất cả những người ở dưới cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ thì đều phải tự moi tim mình”, sắc mặt Thẩm Hạc Quang trắng dã, như muốn cắn đứt răng mình.
Ông ta quát lớn, đôi mắt đều là tia máu.
Một lát sau…
Các đệ tử của nhà họ Thẩm bắt đầu moi tim mình.
Mặc dù có chút sợ hãi, không cam tâm, thậm chí là oán hận nhưng họ đều rất dứt khoát.
Họ thật sự moi tim mình ra, rồi tất cả đều ngã xuống đất khiến ai nấy nhìn vào cũng kinh hãi.
Còn Tô Minh lạnh lùng đứng bên cạnh quan sát mà không có chút đồng cảm nào.
Thế giới của võ đạo vốn là như vậy.
1Một khi mình có chút đồng cảm thì sau này chính người nhà họ Thẩm sẽ báo thù mình hoặc người thân của mình đến chết.
Nói cho cùng thì tại Thẩm Dật chọc vào mình trước.
Sau đó người nhà họ Thẩm tự rước họa nên đành phải diệt cỏ tận gốc thôi.
“Trận thứ hai để ông đây ra tay!”, sau khi 70 đệ tử nhà họ Thẩm chết đi, Thẩm Hạc Quang