“Ầm!”, cuối cùng, Phượng Như Huyên đã không thể tiếp tục kiên trì chịu đựng được nữa, lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất.
“A…”, hai mắt Phượng Như Huyên đỏ ngầu, con ngươi như muốn thiêu đốt, phẫn nộ!!! Trong sự khiếp sợ lên đến đỉnh điểm lại mang theo cả cơn phẫn nộ!
Tộc Phượng hoàng rất là kiêu ngạo, đặc biệt kiêu ngạo.
Cái quỳ này đã đạp đổ tất cả lòng kiêu hãnh của bà ta.
Bà ta không chịu nổi.
“Giết… giết tôi đi!”, Phượng Như Huyên giọng khàn đặc nói.
Ít ra cũng có vài phần khí khái.
“Bà quá yếu, giết bà, bẩn tay của bổn thiên nữ”, Thiên nữ Tạo Hoá hờ hững nói, cô ta có thể giết chết Phượng Như Huyên trong tích tắc, nhưng, như những gì cô ta nói, bẩn tay.
“Cô… cô không giết tôi, tộc Nam Ly Phượng Hoàng tôi chắc chắn sẽ trả thù cô, chắc chắn!”, Phượng Như Huyên bị sỉ nhục, phẫn nộ đến không còn lời nào có thể diễn tả được.
Cực kỳ oán hận và độc ác.
Người của tộc Phượng Hoàng có thể chết!
Nhưng, tuyệt đối không thể chịu được bị sỉ nhục.
“Ồ? Tộc Nam Ly Phượng Hoàng? Trả thù bổn Thiên nữ? Thú vị đấy…”, Thiên nữ Tạo Hoá bật cười, chỉ một nụ cười rất nhẹ rất nhẹ nhưng trong đó có sự cao quý trời sinh, đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà, nụ cười này chỉ chợt loé rồi trở nên băng lạnh: “Tộc Nam Ly Phượng Hoàng là cái gì? Chưa từng nghe qua! Mạnh lắm à?”
Trong lúc nói chuyện, Thiên nữ Tạo Hoá dường như lại thả thêm một chút khí tức nữa.
Bỗng nhiên, Phượng Như Huyên quỳ cũng không xong.
Cả người cứ thế bị ép đến bò ra trên mặt đất.
Cái đầu cao ngạo của Phượng Như Huyên tiếp xúc thân mật với nền đất, phảng phất như bị một bàn chân ác độc đạp lên, làm thế nào cũng không thể ngẩng đầu lên được.
“A a a…”, Phượng Như Huyên gào thét thảm thiết, giãy giụa như phát điên, muốn tránh thoát khỏi sự áp bức từ khí tức của Thiên nữ Tạo Hoá, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, bà ta không thể làm