Tức thì.
“Vù...”
Một chiếc xe kéo, chợt từ trong hư không đi ra, dập dờn trên vòm trời.
Chiếc xe kéo đó, quá to, chiều rộng chiều cao cũng phải tới cả trăm mét.
Cả chiếc xe được sơn hai màu tím vàng.
Trông nó chẳng khác nào vầng thái dương lơ lửng giữa trời.
Trên chiếc xe đó, được trang trí với hào quang, cùng sấm sét, lại được khắc thêm hàng chữ cổ cùng vân mây, thậm chí còn có cả quy luật thiên đạo luân chuyển và sự rung động của trận pháp.
Không có ngôn từ nào có thể miêu tả được sự xa hoa của chiếc xe đó.
Chỉ vì chiếc xe đó xuất hiện, mà cả Thủ Hộ Sơn, gần như sắp không chống đỡ nổi...!tiếng gào thét bắt đầu vang lên, cả ngọn núi Thủ Hộ Sơn sắp lâm nguy.
Chiếc xe kéo đó rất kỳ lạ, nó không cần tới bất kỳ con yêu thú nào làm sức kéo, mà giống như một ngôi nhà cổ tích vắt ngang giữa trời, tự mình dịch chuyển.
Xung quanh chiếc xe đó, có bốn người con gái, họ đều đeo mạng che mặt và cùng mặc bộ trang phục trắng tinh, hơn hết, họ đều là bán bộ cảnh giới chân vương.
Bốn cô gái này giống như hầu nữ đi cạnh bảo vệ cho chiếc xe, song bọn họ lại đạt cảnh giới ngang với Phượng Như Huyên, thậm chí còn có sức mạnh cao hơn bà ta.
“Là người có huyết mạch Thái Hư Yêu Hoàng sao?”, đúng lúc này, trong chiếc xe, một giọng nói già nua giống như của một bà lão vang lên.
Tuy chỉ là lời lẩm bẩm, nhưng đã vang dội cả núi Thủ Hộ Sơn.
Sau khi tiếng nói này vang lên, tất cả tu giả võ đạo bao gồm cả Tô Minh ở núi Thủ Hộ Sơn đều có cảm giác như sắp bước xuống hoàng tuyền.
Họ đều có cảm giác không thể nào tự định đoạt được số mệnh của bản thân.
“Phượng Như Huyên đã chết rồi sao? Là ai giết