Chỉ có điều ông ta cũng đoán nghĩ, thần hồn đó có lẽ sẽ không thoát ra ngoài, vì dù sao, bản thân cũng cậy lớn hiếp bé, chỉ là về mặt tuổi tác, sức mạnh, nhiều nhất cũng ngang ngửa như nhau.
Dương Tịch định nói thêm, nhưng chưa kịp nói, Tống Chân Thần đã xua tay.
Ra hiệu bảo tất cả mọi người không cần nói gì thêm.
Ý ông ta đã quyết.
Cùng lúc đó, Tô Minh đứng trên Huyền Võ Đài.
“Chấp nhận một yêu cầu của tôi, tôi có thể chỉ dùng một kiếm, sau một kiếm này, nếu ông còn sống, thì mối thù giữa Tô Minh tôi và Hoàng Cực cung các ông coi như chấm hết”, Tô Minh nói.
Giọng bình thản.
Và vô cùng tự tin.
Tất cả tu giả võ đạo từ trên chí dưới của Hoàng Cực cung đứng xung quanh võ đài, gần như nín thở.
Phẫn nộ.
Hoàng Cực cung trước giờ vẫn là bá chủ ở tầng trái đất, chưa bao giờ phải chịu sự coi thường như thế này!
Một kiếm?
Tính làm nhục cung chủ sao?
Hay bôi nhọ cả cái Hoàng Cực cung này?
“Nếu như cả tôi và cậu đều chết?”, Tống Chân Thần hỏi lại, ông ta không hề bực tức trước sự cao ngạo, ngông cuồng của Tô Minh, mà ngược lại, càng trở nên nghiêm nghị hơn.
“Nếu một kiếm này giết chết ông, thì coi như ông đen đủi, và tôi sẽ tiêu diệt cả cái Hoàng Cực cung này”, sự lạnh lùng toát lên trong ánh mắt của Tô Minh.
Cái gọi là ‘diệt tộc’ chính là khiến tất cả thành viên cấp cao, đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều phải xuống địa ngục.
“Cậu nói đi, yêu cầu của cậu là gì?”, Tống Chân Thần hỏi.
“Nói cho tôi biết, thế lực nào ra lệnh cho Hoàng Cực cung của các ông đến lấy ‘Thiên Vẫn Kiếm’?”
Nghe thấy vậy, Tống Chân Thần chỉ biết trầm ngâm mà không lên tiếng.
Sau vài hơi thở, cuối cùng ông ta cũng nói: “Là Phù Đồ Tông, đại lục Trấn Huyền, ở tầng võ cao”.
Tầng võ cao ư?
Tô Minh khẽ nheo mắt, cảm thấy mọi thứ thật xa xôi!
Trái đất này chỉ là tầng võ thấp.
Kể cả có tu luyện thành công thì cùng lắm Tô Minh cũng chỉ tăng lên tầng võ trung được thôi, còn tầng võ cao thì khá xa vời.
Nhưng chắc chắn sẽ có một ngày được như thế, chẳng phải vậy sao?
Tô Minh đã ghi nhớ cái tên Phù Đồ Tông ở đại lục Trấn Huyền rồi.
“Tôi có một chiêu, xin tiếp chiêu!”, Tô Minh giơ tay làm tư thế mời.
Trong tay anh đột nhiên có một thanh kiếm mà không phải là Xích Ảnh kiếm, đó