Cùng lúc đó.
"Ding ding ding! ".
Từng bóng kiếm kinh thiên
động địa rơi thăng trẽn không gian phòng ngự màu vàng kim được Mệnh ly chi thư* tạo nên.
Không gian phòng ngự này mặc dù rất mạnh, nhưng cũng không chịu nổi sức tấn công ào ạt, chi chít, sóng sau xô sóng trước liên tiếp kiểu này.
Con kiến còn có thể cắn chết được con voi.
Huống hồ là kiếm ý tám triệu kg sức mạnh thuần tuý, linh động, chồng chéo lên nhau v.
v! nhưng để so sánh thì bóng kiếm này đâu phải là con kiến.
Cho nên, sắc vàng kim dần
dần biến mất.
Mắt thấy đã sắp tan biến.
Mà Hoang vu chi quyền ấn cũng đến phía trước người Tò Ương, sắp tiếp xúc với không gian phòng ngự màu vàng kim.
Có thể tưởng tượng, sau khi bị rất nhiều bóng kiếm làm hao mòn, không gian phòng ngự kia đã rất yếu đến mức sắp vỡ nát rồi, chắc chắn sẽ không chặn được quyền ấn của Hoang vu chi quyền.
Chạm vào là vỡ thôi đúng không?
Điểm này cho dù là Tô ương cũng hiểu rất rõ.
Nhưng, Tô ương lại cười.
Cười một cách tàn nhẫn.
"Quyền ấn của cậu, rất mạnh!!! Nhưng đáng tiếc, cậu lập tức phải chết rồi! Quyền ấn này có mạnh hơn nữa cũng sẽ biến mất theo cái chết của cậu!", Tô ương thầm nghĩ trong lòng, không hề có chút xíu lo lắng về Hoang vu chi quyền sắp chạm đến mình.
Quyền ấn đi theo chủ nhân, chủ nhân chết, quyền ấn mất, đây là quy luật Võ đạo của Thiên đạo.
Ánh mắt Tô ương quái dị, trong ánh mắt đó, bóng chiếc ưng đao của Tô ưng cuối cùng cũng chạm lên người Tô Minh!
Tô ương vông cùng chờ mong.
Hắn nghĩ, Tô Minh sẽ hoá thành Hư vô một cách không cam lòng dưới bóng thanh Ưng đao đúng không?
Ở chỗ không xa.
Nam Cung Cẩn cũng ngẩn ra, sắc mặt tái nhợt.
Cô ta phái tận mắt chứng kiến huyết mạch của chú Tô và dì Từ hoá thành tro bụi sao?
Cô ta vô cùng vô cùng muốn ngăn chặn.
Xong, bất kế Tò Minh hay là Tò ưng hoặc là Tò ương, thực lực đều vượt