Chiếc đũa trong tay cô ta hóa thành một cái bóng mờ nhanh như chớp, im lặng xuyên qua hư không.
Tựa như dịch chuyển tức thì đâm thẳng vào trong miệng Cổ Sâm.
Xuyên qua lưỡi hắn ta.
Hắn ta cũng may, nếu chiếc đũa kia hơi lệch lên trên xíu xiu thôi thì đã bị đâm thủng đầu, chết ngay tại chỗ rồi.
Dù là thế, cơn đau dữ dội kia cũng khiến hẳn ta suýt ngất.
Miệng đầy máu tươi.
Theo đà của chiếc đũa kia, Cổ Sâm còn bị kéo bay ngược ra sau.
Rầm!
Hắn ta bay thẳng ra khỏi đại sảnh lầu 4, rồi rớt ra ngoài.
Ngã bịch xuống trước cửa lầu Huyền Nguyệt, cả người tràn đầy máu tươi, trông mà hãi.
Cổ Sâm bị ngã gần chết.
Đau đến nỗi mặt mày vặn vẹo.
Không chút do dự xé bùa đưa tin cho công chúa cổ Kim.
Tại đại sảnh lầu 4 của lầu Huyền Nguyệt.
“Má! Ngon! Tụi mày ngon! Dám đánh cậu Cổ, thậm chí suýt nữa giết chết cậu ấy, tao nể!”, hai thanh niên đi theo cậu Cổ kia còn chưa ngồi nóng mông đã đứng bật dậy, gương mặt đỏ lừ, vừa sợ vừa giận, cười lạnh quát.
Sau đó, vội vàng rời khỏi.
Ngô Lập Tàng đau khổ, mất hồn mất vía lắc đầu.
Tính lên tính xuống cũng không tính đến họa trời giáng.
Càng không ngờ tính tình của Tô Minh và Quý Thanh Hòa lại…
Đặc biệt là Quý Thanh Hòa,
quả thật khiến ông ta bất ngờ.
“Đi thôi, chạy mau”, Ngô Lập Tàng cắn răng, im lặng vài giây như đang giãy giụa gì đó, cuối cùng vẫn quyết định dẫn Tô Minh và Quý Thanh Hóa đi trốn, chứ không bỏ chạy một mình.
“Chạy? Chạy tới đâu được chứ? Ha ha… Ngô Lập Tàng, chúc mừng mày nhá! Không ngờ lại đón được hai yêu nghiệt!”, Hoàng Vĩnh Lãnh gần đó bật cười thành tiếng, trắng trợn cười cợt, vừa chế giễu vừa hớp một ngụm rượu.
Khách khứa khác ở lầu 4 cũng nhìn Ngô Lập Tàng, Tô
Minh, Quý Thanh Hòa bằng ánh mắt khinh bỉ như đang nói: đúng ngu, chết là chắc!
“Mày im đi!1′, đôi mắt Ngô