“Soạt…”, theo tiếng hét của công chúa nhỏ Cổ Kim, bỗng nhiên, con chồn cái béo tròn đáng yêu lúc nãy còn đang nằm ngủ ngon lành trên vai cô ta, đột ngột ngẩng đầu.
Mở mắt.
Mắt vừa mở ra, bỗng thấy con ngươi của nó có màu xanh như hai viên ngọc lục báo.
Trong đó chứa đầy vẻ yêu dị và một loại cảm giác ăn trên ngồi trước khó mà diễn tả thành lời.
Khí tức trên người nó đột nhiên phóng thích ra!!!
Bỗng, cả sảnh tầng bốn như thể đều bị đông cứng lại.
Cho dù là Hoàng Vĩnh Lãnh và Ngô Lập Tàng cũng không thể cử động.
Bọn bọ bị trấn áp bởi một luồng khí tức cực mạnh mang đầy sức uy hiếp.
Đến cả Quý Thanh Hoà
cũng run rẩy, bên dưới lớp mạng che mặt, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm trọng.
Mà dường như điểm ánh sáng từ chiếc đũa khi đến trước mặt công chúa nhỏ Cổ Kim cũng đột ngột dừng khựng lại rồi biến mất tăm.
Tiếp đó.
“Vụt…”, móng của Tam Mao nhấc lên.
Vỗ một cái về phía Quý Thanh Hoà.
Bộ móng nhỏ trông giống như vuốt mèo.
Nhưng chỉ tuỳ ý vỗ một cái thôi, mà đã xuất hiện một Tráo ấn mang đầy khí thức hoang cổ, Trảo ấn sinh động như thật, còn thật hơn cả thật, nó đột ngột xuất hiện từ trong Hư không vô tận.
Cuồn cuộn từng tầng từng lớp chồng lên nhau.
Chấn động như những cơn sóng thần vô tận.
Cơn chấn động đến từ hàng trăm nghìn chiếc bóng.
Khoá chặt lấy Quý Thanh Hoà.
Dưới lớp che mặt, sắc mặt Quý Thanh Hoà càng lúc càng tái mét.
Cơ thể xinh đẹp run mạnh.
Cô ta cố ép mình nhấc chiếc đũa lên, muốn chống lại khí tức uy hiếp đến từ Thần huyết hoang cổ, để chặn lại một trảo này của Tam Mao.
Nhưng hơi miễn