Từng ánh mắt đờ đẫn, nhìn chằm chặp vào Tô Minh, khoé mắt giật giật.
“Rắc!”
Ánh kiếm cắt qua chướng ấn tựa như núi thần từ thời hoang cổ của Tam Mao.
Vậy mà lại đập nát chưởng ấn kia.
Đương nhiên, tự bản thân ánh kiếm kia cũng tan vào hư vô.
Coi như ngang tài ngang sức.
Nhưng còn chưa đợi Tam Mao thở phào.
Lại nghe thấy…
“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…”.
Tiếng Kiếm âm vang lên liên tục, như thể tiếng sấm mùa hè liên miên không dứt.
Đôi mắt màu xanh đậm của Tam Mao đang trợn trừng lên như muốn lọt tròng, nó nhìn thấy cái gì????
Loài người kia lại có thể đánh liền một lúc ra mười bóng kiếm liên tiêp.
Mỗi một bóng kiếm đều mạnh mẽ, ngang tàng vô địch như chiêu kiếm kia.
Mỗi một bóng kiếm đều sắc bén mang đầy hơi thở khiến nó kinh hồn táng đảm.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, Tam Mao như một con mèo nhỏ bị hoảng sợ, lập tức rụt lùi về phía sau cổ của công chúa nhỏ Cổ Kim…
Thậm chí, nếu nhìn kỹ, còn thấy nó đang run cầm cập.
Mà công chúa nhỏ Cổ Kim
thì đang trợn to đôi mắt xinh đẹp.
Là kinh hoàng.
Là sốt ruột.
Là chấn động.
Sau đó, cũng chẳng thèm đế ý đến những thứ khác…
” Thiên La!!!”, công chúa nhỏ Cổ Kim hét lên.
Một cây dù giấy màu lam tím, như ảo thuật bỗng nhiên xuất hiện, giống một đoá hoa bung nở, lập tức bật mở.
Trên chiếc ô lấp lánh ánh sáng sắc màu,