“Lão già, ông tiếp tục cười nhạo đi chứ!”, tiếp đó, Tô Minh nhìn Hoàng Vĩnh Lãnh, cười khẩy nói.
Tô Minh không phải là người rộng lượng.
Ngô Lập Tàng mặc dù hơi nhút nhát nhưng cũng coi là một người tốt.
Lúc trước anh đã thấy rõ ràng Hoàng Vĩnh Lãnh cười nhạo ông ta cùng anh và Quý Thanh Hòa.
“Chàng trai này, tôi… tôi… xin lỗi!”, Hoàng Vĩnh Lãnh run lẩy bẩy đứng lên rồi cong lưng, suýt thì quỳ xuống luôn.
Ông ta sợ muốn chết.
Thực lực của Tô Minh hoàn toàn có thể giết chết ông ta.
“Tiền bối, chúng ta về khách sạn thôi”, Tô Minh không thèm đế ý đến Hoàng Vĩnh Lãnh mà nhìn Ngô Lập Tàng nói.
Ngô Lập Tàng đưa anh và Quý Thanh Hoà rời khỏi lầu Huyền Nguyệt.
Trên đường, Ngô Lập Tàng
có hơi thẫn thờ, rõ ràng là đến hiện tại ông ta vẫn chưa tiêu hóa nổi chuyện vừa xảy ra.
Vê đến khách sạn.
Tô Minh và Quý Thanh Hòa ở hai phòng liền kề nhau.
Bước vào phòng.
Tô Minh bắt đầu tu luyện.
Một chiếc chuông xuất hiện trước mặt anh.
Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.
Đã láu rồi anh chưa dùng
Hôm nay công chúa nhỏ Cổ Kim sử dụng chiếc ô Thiên La đã khiến anh nhớ ra.
“Cái chuông này không tầm thường”, Tô Minh không ngờ thiên nữ Tạo Hóa đột nhiên lên tiếng.
Anh trợn mắt.
Sao có thể?
Thiên nữ Tạo Hóa thế mà lại đánh giá cái chuông này là không tầm thường?
Vậy thì nó nhất định còn
đáng giá hơn cả thế.
“Mong thiên nữ tiền bối chỉ giáo”.
“Anh sử dụng cái chuông này thế nào?”
“Tôi dùng chú ngôn và quyết pháp”, Tô Minh không hề do dự nói, hơn nữa còn nói chú ngôn và quyết pháp ra, hoàn toàn không cần phải che dấu thiên nữ Tạo Hóa.
Tô Minh biết báu vật có quý đến đâu thì với cô ta mà nói cũng chỉ là rác rưởi, ai cũng có thể thèm muốn bảo vật của anh, chỉ có cô ta là không.
“Anh là đồ ngốc à? Cái
chuông này là dùng để dung hợp, lúc cần dùng thì chỉ cần động não là được, cần gì chú ngôn và pháp quyết?”, thiên nữ Tạo hóa buồn cười: “Đúng là tay cầm kho báu mà không biết”.
Tô Minh sửng sốt.
“Dung hợp? Dung hợp thế nào?”
“Bây giờ tách vỏ ngoài của nó ra”, thiên nữ Tạo Hóa từ tốn nói: “Sau đó hấp thụ nó là có thể dung hợp được”.
“Hả? Vỏ ngoài? vỏ ngoài gì?”, Tô Minh muốn khóc đến nơi rồi, anh không hiếu gì cả.
“Cái chuông này là một bảo vật