Theo như dự đoán của Tô Minh thì ông ta đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ.
“Tôi là Trương Thiên Nhẫn,
phó viện trưởng của học viện Linh Võ, chắc rất nhiều người ở đây đều biết tôi”.
“Vần như mọi năm, kỳ sát hạch chiêu sinh của học viện Linh Võ vẫn do tôi chủ trì”.
“Như mọi người biết, năm nay là Đại Niên, còn là Đại Niên trong Đại Niên nữa.
Vì vậy, không chỉ có tòi mà cả viện trưởng và mấy lão tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện đều rất mong chờ vào chất lượng của đợt chiêu sinh này”.
“Theo như tôi biết, trong tốp học viên khóa này có những người trẻ tuổi nhưng đao ý đã
đạt đến cảnh giới linh động hậu kỳ, đúng là khó gặp”.
“Cũng có người hợp nhất được ba đạo là Hoàng đạo, Bá đạo và Thiên nhân, còn tự sáng tạo ra võ kỹ ‘Thiên tử bất bại quyền’, đúng là yêu nghiệt, khiến người khác mong chờ”.
“Hy vọng mọi người tham gia kỳ thi này sẽ thể hiện thật tốt, vượt qua kỳ thi và sẽ được bước vào học viện Linh Võ”.
“Tôi cũng chúc mọi người phát huy thật tốt”.
Trương Thiên Nhẫn cố vũ khích lệ mọi người nhưng lại cố ý nhắc đến hai người.
Mặc dù không nói tên ra nhưng tất cả mọi người đều biết, hai người đó là Vu Khung và Tống Kình Thương.
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, Trương Thiên Nhẫn đã chủ trì kỳ thi này hai ba trăm năm rồi.
Năm đó, kể cả Ngô Lập Tàng hay những người mới thì đều do Trương Thiên Nhẫn chủ trì.
Nhưng dường như chỉ có khóa này Trương Thiên Nhẫn
mới chủ động nhắc trước đến tên của người mới, và nhắc tới ông ta kỳ vọng vào ai?
Điều đó chứng tỏ gì?
Chứng tỏ hai kẻ yêu nghiệt như Vu Khung và Tống Kình Thương đã đạt đến cảnh giới là chưa thi nhưng đã được học viện Linh Võ công nhận rồi.
Thật khủng khiếp!
“Dựa vào cái gì mà không nhắc đến bổn công chúa?”, Cổ Kim bĩu môi, có chút không vui.
Cô ta nắm chặt nắm đấm, hạ quyết tâm phải lấy được thành tích sáng giá.
Đồng thời lúc này, ánh mắt của mọi người đều đố dồn về phía Tò Minh.
Đó đều là vẻ chế giễu, là sự giễu cợt và