“Kiếm này…!”, đến cả Lâm Chân Võ cũng toàn thân run rẩy mà không dám tin.
“Phong ý cảnh, vân ý cảnh, quy luật không gian, kiếm ý…”.
Tu giả võ đạo bình thường chỉ cần lĩnh ngộ được một trong bốn loại này thì đã là thiên tài Xz.
•
rồi.
Lĩnh ngộ được hai loại thì được coi là yêu nghiệt tuyệt thế.
Vậy mà Tô Minh lĩnh ngộ
được cả bốn.
Nếu ai không tận mắt nhìn thấy thì còn tưởng mình đang nằm mơ.
“Lại còn cả kiếm kỹ này nữa, rốt cuộc là cấp bậc nào đây? Tại sao ngay cả tâm huyết kiếm đạo và con đường võ đạo của mình đều được thể hiện rõ thế này?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, đúng là khủng khiếp.
Đến cả Lâm Chân Võ đều như vậy, huống chi là đám người phó viện trưởng, trưởng lão của học viện Linh Võ cũng đều thành kẻ ngốc.
Lúc này, đến cá những lão quái vật thật sự, những tiền bối đời trước và đời trước nữa của học viện Linh Võ đều bước ra khỏi ‘túp lều tranh’ của mình, giẫm lên không trung đi đến không trung của học viện Linh Võ, nhìn chằm chằm vào Tô Minh ở phía dưới.
“Không thể nào!”, ngay cả hai kẻ kiêu ngạo như Vu Khung và Tống Kình Thương đều như phát điên.
Lúc này họ thấy đau khổ hơn cả chết.
Là những kẻ yêu nghiệt siêu cấp, điều họ không thể chấp nhận không phải là cái chết mà là việc mình không được bằng
người khác.
Chỉ một kiếm này, hai người có thể xác định, Tò Minh nhỏ tuổi hơn họ và chỉ ở cảnh giới bán bộ hóa thần, hiện giờ có thực lực giết chết được họ trong giây lát.
Hai người này tu luyện mấy năm nay đều nghĩ mình đã là vô địch.
Hiện giờ, mọi tín niệm và tâm thái đều sụp đổ sau chiêu kiếm đó của Tô Minh.
“Đại âm dương ti thiên thủ”, đồng thời lúc này Trần Thanh Minh hét lớn.
Lời nói vừa dứt thì thấy sắc mặt bà ta ngưng trọng nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu ngạo và bá đạo.
Toàn thân bà ta lấp lánh màu trắng đen như thái cực.
Khí tức không ngừng sục sôi, nhưng bà ta lại thu lại khí tức dường như thế gian này không tồn tại một người có tên là Trần Thanh Minh.
Mặc dù tránh được thiên hỏa hỏa độc, mất đi thế chủ động nhưng bà ta không bận tâm.
Chỉ cần một chiêu ‘Đại âm dương ti thiên thủ’ là đủ rồi.
Đây là sự tự tin tuyệt đối.
“Phù!”
Trần Thanh Minh giơ tay lên rồi tung quyền ra trước mặt.
Thoạt nhìn chưởng ấn rất bình thường nhưng lại có tầng ánh sáng màu đen và màu trắng chồng chéo lên nhau xuyên qua hư không và thế giới thật.
Lúc chưởng ấn lao về trước thì toàn bộ không gian nơi này bắt đầu xuất hiện khe nứt, từng đường nứt xuyên lên trời rồi lại xuống đất, vô cùng chấn động.
“Đạo Âm Dương??”, Lâm
Chân Võ trừng mắt, ông ta chấn động như sắp ngạt thở.
Tô Minh vừa ra tay đã khiến ông ta ngây người ra, mà Trần Thanh Minh cũng khủng khiếp như vậy?
Đã lĩnh ngộ được đạo Âm Dương rồi sao? Trong các đạo như đạo Luân Hồi, Âm Dương, Thời gian, Không gian thì đây là đạo phức tạp và mạnh nhất trên thế gian.
Muốn lĩnh ngộ được đạo Âm Dương, bước ra được đạo Âm Dương thì trước tiên phải nắm vững được một phần quy luật âm dương.
Nhưng đây là
việc dường như không thế làm được, vậy mà Trần Thanh Minh làm được?
Quan trọng là hơn trăm năm nay bà ta không hề để lộ ra, ẩn giấu quá kỹ.
Chưa nói đến đạo Âm Dương, nói ngay võ kỹ Đại âm dương ti thiên thủ đã