Thể chất này rất đặc biệt, trong "Dược gia cự điển" có nói: Quy Linh còn có thể gọi là "Trở về bằng không".
Tức là, nếu như người có thể chất này mà tu luyện, dù cho có hấp thụ được linh khí đất trời thì cũng sẽ trở lại con số không mà thôi, không thể tự chuyển hóa chúng thành chân khí.
Đây cũng là lý do vì sao dù trên người Trần Chỉ Tình có khí tức của người tu luyện, rõ ràng đã từng luyện qua công pháp võ đạo, nhưng lại không tu luyện được chân khí để trở thành một người tu tiên đích thực.
Nhưng, trong "Dược gia cự điển" cũng đã nói rõ: Quy Linh Thể có thể chữa trị được.
Hơn nữa, một khi được chữa khỏi thì người mang Quy Linh Thể có thể hấp thu được linh khí đất trời nhanh hơn người bình thường, càng phù hợp với việc tu luyện hơn.
Đương nhiên, muốn chữa trị được những khiếm khuyết của Quy Linh Thể không hề dễ dàng, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Y Đạo Thánh Thủ may ra mới dám chắc chắn.
Những cảnh giới trong y đạo, theo cách nói của ông già thì có thể chia thành Y Giả, Y Đạo Tông Sư và Y Đạo Thánh Thủ.
Đạt tới cảnh giới Y Đạo Thánh Thủ, cả trăm ngàn năm nay ở Hoa Hạ cũng chẳng có nổi mấy người.
Giờ anh cũng đang ở nửa sau của cảnh giới Y Đạo Tông Sư, để đạt được tới Y Đạo Thánh Thủ vẫn còn xa lắm, dù cho vậy thì cũng được coi là người có y thuật giỏi nhất ở Hoa Hạ rồi.
Thực tế, Tô Minh cảm thấy nếu như bản thân anh muốn thì chắc không cần quá lâu nữa để có thể đạt được tới cảnh giới Y Đạo Thánh Thủ.
Dù gì, trong ba năm nay, anh chỉ dành một phần nhỏ tâm huyết để nghiên cứu y đạo, còn phần lớn tâm huyết đều dành cho võ đạo rồi.
"Tuy rằng trước mắt không thể chữa lành triệt để Quy Linh Thể của cô ta, nhưng có thể khiến nó giảm bớt, để giúp cô ta ngày rằm mỗi tháng bớt được ít nhiều cảm giác đau đớn ở đan điền, toàn thân lạnh toát, sống không bằng chết thì vẫn dư sức", Tô Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Nhưng mà, cô ta và mình không thân thiết gì, có liên quan gì tới mình chứ", Tô Minh cũng chẳng phải là "thánh mẫu" gì đâu, từ cái đêm nghiệt ngã ba năm trước, tính cách của anh đã trở nên rất cứng cắn.
"Anh không được lịch sự lắm đó", Trần Chỉ Tình lên tiếng, khẽ chau mày, từ lúc Tô Minh ngồi xuống cứ nhìn chằm chằm vào mình, khiến cô ta cảm thấy không thoải mái chút nào.
"Ồ", Tô Minh chỉ ồ một tiếng rồi cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm.
"Từ Viêm tới rồi, anh xem ra không hề sợ hãi chút nào?”
, Trần Chỉ Tình hừ một tiếng, giọng điệu như thể đáng hóng kịch hay.
"Tại sao phải sợ chứ?”
, Tô Minh nhếch mày.
Vừa dứt lời.
Từ Viêm đã tới bên cạnh Tô Minh.
"Người anh em, ba năm không gặp vẫn khỏe chứ?”
, Từ Viêm bước tới, trên mặt giữ nét cười, hơn nữa còn cười rất tươi, nếu người không biết chuyện có khi còn nghĩ hai người họ là bạn nhiều năm không gặp đó.
Tô Minh chỉ cười nhẹ, chẳng thèm lên tiếng.
Ừ, có gì cần nói với người chết đâu chứ?
"Chân tay gãy nát, đầu bị đánh tới ngất xỉu lại còn bị chôn sống, vậy mà cậu vẫn có thể sống sót, đồ tạp chủng, mạng cũng lớn đó!
!”
, Từ Viêm một tay chống lên bàn, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói với Tô Minh, trong giọng nói ẩn chứ sự hưng phấn, tàn nhẫn: "Nhưng cậu có biết?
Cậu còn sống khiến tôi rất vui không?”
Tô Minh vẫn giữ nét cười như cũ, mặt không biến sắc.
"Người mà cậu yêu, hôm nay sẽ gả cho tôi, tối nay động phòng tôi sẽ chơi cô tay tới sống dở chết dở, tôi đảm bảo với cậu, đợi tới lúc chơi chán rồi, tôi sẽ giết cô ta!”
, Từ Viêm càng lúc càng hưng phấn, tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mặt, và cả khuôn mặt cũng đỏ dần lên.
Tuy rằng, anh ta