Sức mạnh như muốn nuốt
trọn cả trời đất.
Trên không trung cũng không ngừng biến đổi, cảm giác như bầu trời sắp sập xuống.
Cảnh tượng lúc này vô cùng rợn người.
“Chuyện này….”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều điên cuồng bỏ chạy rồi nấp vào hư không.
Họ đều vô cùng khiếp sợ, cảm giác tính mạng không còn nằm trong tay mình nữa.
Cũng may là Mạnh Lăng không có suy nghĩ đó, nếu không thì đám người này đã không chạy nổi rồi.
Chỉ bởi vì, Mạnh Lăng huy động sức mạnh
nuốt trọn đó để khóa chặt kiếm quang của Tô Minh mà thôi, chứ không nhằm vào những người khác, vì vậy họ mới may mắn như thế.
“Thần thông?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, sắc mặt trịnh trọng, thậm chí sầm lại.
Thần thông và mật pháp là hai chiêu thức vô cùng mạnh ở thời cổ đại xa xưa.
Hai chiêu này được ví như có thể vờn mây bắt trăng, hái sao lướt biến, uy lực đạt đến mức tư duy của con người khó lòng tưởng tượng nổi.
Nhưng cả hai cái này đều vô cùng hiếm gặp.
Thần thông và mật pháp cũng được xếp thứ mấy trong tầng võ trung.
Mạnh Lăng không những có thần thòng mà còn tu luyện được đến mức thành thục như này, đúng là đáng sợ.
Nếu như nói, chiêu ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng trươc đó khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì ‘Thái u thôn thiên’ cho ông ta cảm giác không phải là bị uy hiếp mà là đòn nguy hiểm chí mạng.
Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương mà có cảm nhận như này, vậy không biết người khác sẽ thế nào?
Ví dụ như Tống Kình Thương luôn tự nhận mình là Thái tử yêu nghiệt mọi thời đại nhưng lúc này sắc mặt cũng tái nhợt.
Hiện giờ hắn ta mới biết mình và yêu nghiệt Mạnh Lăng cách biệt quá lớn.
Hắn ta dám chắc, Mạnh Lăng muốn giết chết mình trong tích tắc cũng là chuyện dê như trở bàn tay.
“Tô Minh! Có được không
đấy? Vậy mà đã bó cuộc rồi
sao? Kém cỏi quá?”, còng chúa nhỏ CỔ Kim lẩm bẩm, nhìn về phía Tô Minh có chút sốt sắng thì thấy dường như Tô Minh không biết gì cả, vần với vẻ ung dung.
Dường như Tô Minh không hề cảm nhận được sức uy hiếp của ‘Thái u thôn thiên’ hoặc là anh không thèm để ý?
“Mạnh Lăng khá lắm! Đúng là yêu nghiệt”, bà Ngụy cảm thán.
“Tất nhiên rồi!”, Hoàng Linh Viện đứng ở bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng kích động, dường như ‘Thái u thôn thiên’ là do cỏ ta triển khai ra.
Trong chớp mẳt, hố nuốt trọn của Mạnh Lăng chạm với kiếm của Tô Minh.
Kiếm quang của Tô Minh vẫn âm thầm lặng lẽ, vần với kiểu không lộ khí tức mà theo kiểu yên tĩnh chờ đợi.
Nhưng dưới sức ép của hô’ nuốt trọn kia, dường như thanh kiếm sắp biến thành hư vò.
Chỉ có điều…
Lúc mà tất cả mọi người đều cảm thấy kiếm quang của Tô Minh sắp bị hố nuốt trọn thì đột nhiên…
“Rầm!”, âm thanh chói tai vang lên.
Không chỉ vậy, vò số ánh sáng màu đỏ tím giữa đất trời đều lập tức biến mất.
Sức nuốt trọn khủng khiếp cũng chấm dứt tại đây.
Trên không trung, hô’ nuốt trọn cực đại, phiêu bồng đột nhiên dừng lại không xoay tròn nữa.
Nó dừng lại khiến khí tức sục sôi ban nãy cũng dừng lại đột ngột.
Hô’ nuốt trọn đó dần dần chia làm đôi