Giống như không gian, thời gian đều được tăng cẩp, tất cả mọi người từ trên xuống dưói Linh Võ tràng đều giống như lập tức bị phong hoá.
Giống Lâm Chân Võ, bây giờ những người đang ờ cảnh giới Chân vương như Tiêu Dần chỉ có một suy nghĩ: bọn họ dường như đã bị thu nhỏ lại cả tỷ lẩn chỉ trong tích tắc, trở thành những con kiến nhỏ hơn cà hạt bụi, lúc nào cũng có thể hóa thành hư vô cùng với thế giới.
Thậm chí bọn họ không thể ngẩng đầu nhìn về phía Ma La Kiếm một lần.
Bởi vì, trực giác nói vơi bọn họ, chỉ cần nhìn nó, thần hồn của bọn họ đều có thể bị ám ảnh sỢ hãi vĩnh viễn, tâm cành có thể vỡ vụn hoàn toàn, con đường võ đạo có thể hoàn toàn biến mất.
Rốt cuộc thanh kiếm kia là sự tồn tại gì chứ?
Như là không thể dùng cấp bậc để phán đoán được.
Cứ như là một sự tồn tại vô địch.
Giờ phút này, toàn bộ các tầng cùa Linh Võ thành đểu đang thần phục, cầu nguyện, tất cả các tầng đều đang run rẩy, chân động.
Trên trời, lớp bình phong che chở đã vS vụn.
Phài biết rằng, lớp bình phong che chờ bầu trơi ây chính là mánh khóe Tư Thiên cẩm lấy được từ chỗ của Tư chù TƯ Nam Quân, nó
là một mánh khoé khá đáng sợ.
Có lẽ, dùng một vài công kích kinh khủng có thể đánh vỡ một đoạn ngắn, thu hẹp độ rộng, nhưng muốn đánh vỡ toàn bộ lớp bình phong này thi độ khó vô cùng cao.
Nhưng chỉ dựa vào một thanh kiếm, còn chưa động kiếm, chì bằng khí tức trên thân kiêm đã ung dung phá vỡ lớp bình phong ấy.
Thật đáng sỢ.
Thậm chí, nhìn kỹ thì cà bầu trời đã bắt đầu suy yếu rồi, đều dần dần thoái hoá về hướng không gian hỗn độn khi trời đất chưa tách ra.
“Gì đây?”, Tư Thiên cẩm nổi da gà.
Cô ta chưa bao giờ cảm nhận được mùi vị chết chóc rõ ràng như vậy.
Quá rõ ràng.
Giống như cô ta đã tiến vào địa ngục từ vong.
Trên tay cô ta cũng có kiếm, còn là bảo bối đã đạt tới cấp bậc bán bộ Chân Khí nữa.
Thế nhưng, lúc này, thanh kiếm ây đã gãy lìa vì sợ hãi.
Tư Thiên cẩm nào dám suy nghĩ gì khác nữa chứ?
Trong sự sợ hãi tột độ, suy nghĩ vừa lóe lên,
Trong sự sợ hãi tột độ, suy nghĩ vừa lóe lên, cô ta lái tàu con thoi chiến đấu, định rời khỏi đây.
Dường như tàu con thoi chiến đấu cũng cảm nhận được sự số hãi ây.
Nó lập tức phóng lên bầu trời.
Nhưng mà.
Có thể đi sao?
Tô Minh nâng tay lên, Ma La Kiếm chém ra.
Một vết chém này.
Không hề bắn ra kiểm quang
Thậm chí, không dao động chút khí tức nào cả.
Nhìn bằng mắt thường, dường như động tác chém vừa rồi của Tô Minh chì là ào giác.
Nhưng mà.
Một giây sau.
Tàu con thoi chiến đấu bay tới giữa không trung, thậm chí đã biến mất một nừa vào hư không, lập tức bất động!
Bất động một cách khó tin!
TƯ Thiên cẩm sd hãi đến độ muốn rớt cà hai mắt, toàn thân đứng không vững, bời vì cô biết cái chết thật sự đã đến gần.
Theo sát.
Tàu con thoi tác chiến kia bắt đầu biến mất, giống như là băng gặp lừa, gặp phải nhiệt lượng thì điên cuồng nóng chày!
Kinh khủng hơn là vào thời điểm tàu con thoi tác chiến nóng chảy, Tư Thiên cẩm ờ trên tàu con thoi tác chiến muốn bò lên chạy trốn cũng không làm được, bơi vì im hơi lặng tiếng, dưới kiếm quang bao phủ không nhìn thây của La Ma kiếm, không ai có thể chạy trốn.
Hàng tỳ tỳ sỢi trong ánh mắt cứ như vậy trơ mắt nhìn tàu con thoi tác chiến từng chút nóng chảy thành hư vô, cứ nhìn Tư Thiên cầm hóa thanh hư vô trong tuyệt vọng vô tận.
Cuối cùng, ngay cà chút mảnh vụn cũng không còn sót lại.
Im lặng thật lâu.
“Vậy nên, ta cũng đã nói rồi, cô không đi nổi, tại sao lại không tin chứ?”, Tô Minh nhìn vào hư vô, giữa không trung không có một chút giấu vểt, anh lẩm bẩm.
Có lúc, nói thật không có ai tin.
Không kìm được, Tô Minh lại cúi đầu, nhìn xuống Ngư Dung Băng trong lòng: “Cô xem, đây không phải xong rồi sao?”
Cứu Ngư