Thần Vị Cư nằm trên con đường trung tâm sầm uất nhất ở Thiên Đường Ngục, có thể nói là vị trí ngon nghẻ nhất ở đây.
Một tòa nhà hình trụ ba tầng, tròng cổ kính như kiến trúc thời cổ ở Hoa Hạ.
Hầu bàn ở Thần Vị Cư đều là những cô gái xinh đẹp, có cảnh giới Thông Thiên đỉnh, thực lực cũng khá cao.
Mọi mặt đều cho thấy Thần Vị Cư này không đan giản.
“Thần Vị Cư là khách điếm nổi tiếng nhất ở Thiên Đường Ngục và là nơi mà ai cũng sẽ đến khi bước vào nơi đây.
“Rượu Túy Tiên” cũng cực kỳ nổi tiếng ở các tầng võ đạo khác”, Từ Di Thiến cười nói, giới thiệu một câu.
Tô Minh và Ngư Dung Băng cũng không biết “Thần Vị Cư” này là một sản nghiệp của Thần Thường Môn.
Còn là sản nghiệp chính.
“Cô Từ, cậu Liên”, vừa bước vào Thần Vị Cư đã có một cô gái hầu bàn xinh đẹp đi tới, khom lưng cúi chào.
Hiển nhiên, cô
hầu bàn đó biết Từ Di Thiến và Liên Tông, nhưng dù thế cô ta vần gọi cả hai là cô Từ và cậu Liên.
“Phòng trên tầng 3”, Từ Di Thiến lạnh nhạt nói.
Tâng 1 của Thần Vị Cư là đại sảnh.
Tâng hai là phòng đơn.
Tâng 3 là sân thượng.
Tâng 3 là tầng cao cấp nhất.
Cả không gian nằm ngoài trời được bao phủ bởi các loại thần hoa, thần thảo, còn có
nghệ sĩ nhạc cổ biểu diễn.
Không những thế, ngồi ở đây còn ngắm nhìn được hồ Thiên Đường – hồ nước ở trung tâm Thiên Đường Ngục, mây mù lượn lờ, phong cảnh tuyệt đẹp như thiên đường.
Nói chung vị trí trên tầng 3 phải đặt trước cả tháng hay hai tháng mới có.
Vả lại, giá cả còn khá chát.
Nhưng Từ Di Thiến là ai?
Con gái duy nhất của Nhị trưởng lão Thần Thường Môn đấy, với thân phận ấy đã có thế xem như nửa ông chủ rồi.
Đương nhiên phải khác rồi.
Cô gái hầu bàn xinh đẹp kia dẫn Từ Di Thiến, Ngư Dung Băng, Tô Minh, Liên Tòng đi lên tầng 3.
Toàn bộ tầng 3 trông vô cùng xa hoa, có 30 cái bàn ăn cả thảy.
Gần như đều đã ngồi đầy.
Tổng cộng hơn trăm người.
Mà trong số họ lại chẳng có ai yếu cả, ấy nấy đều trẻ tuổi và có cảnh giới Chân Vương trở lên.
Bất cứ ai trong sô’ họ đến
học viện Linh Võ cũng sẽ trở thành yêu nghiệt trăm năm khó gặp.
Khi 4 người Tô Minh bước lên, có khá nhiều người đứng dậy chào hỏi.
Chủ yếu là chào hỏi Liên Tòng.
Lai lịch của Liên Tông thật sự rất lớn.
Sau đó, cũng có một số người quan sát Tô Minh và Ngư Dung Băng.
Nhìn Ngư Dung Băng là vì vẻ ngoài xinh đẹp mỹ miều của cò
ta.
Còn nhìn Tô Minh là vì anh chỉ có cảnh giới Động Hư trung kỳ.
Rất hiếm thấy.
Có thể nói muốn tìm một Động Hư trung kỳ ở trên đường cũng khó nữa là, huống chi là đi lên tầng 3 của Thần Vị Cư.
Thậm chí, đa số thanh niên tài giỏi ở đây đều khẽ cau mày.
Tâng 3 của Thần Vi Cư chú trọng tư cách.
Đế một con kiến có cảnh
giới Động Hư trung kỳ đi lên đây quả thật sẽ ảnh hưởng tới giá trị con người của người khác.
Khiến người ta bực bội.
Tiếp theo, Từ Di Thiến bắt đầu gọi món.
Ngư Dung Băng thì thích thú nhìn về phía hồ Thiên Đường, phong cảnh quả thật rất đẹp.
Tò Minh cười, không ngờ một Ngư Dung Băng không dính khói lửa cũng thích cảnh đẹp.
Liên Tông lơ đênh nhẳc tới lai lịch của mình, muốn nói chuyện vời Ngư Dung Băng,
nhưng đều bị cô ta lơ đẹp.
Từ Di Thiến thì thầm gọi món với hầu bàn, dường như là gọi rất nhiều, còn dặn dò thêm gì đó.
Cả trai