Chiếc ô bung ra.
Khí tức thái cổ cuồn cuộn như sóng thần lập tức trút xuống từ trên không.
Một bóng ô khổng lồ bao phủ lấy Tiêu Nhã.
Trên chiếc ô phủ kín hàng ngàn trận pháp!
Hơn nữa, còn có ba trận pháp từ thời thái cố!
Trong tích tắc ấy.
Keng!
Chiêu kiếm chữ Quyết của Viên Thần Thường đã bổ xuống chiếc ò.
Chiếc ô rung mạnh.
Nhạt đi rất nhiều.
Nhưng không bế.
Không ngờ lại cản được.
Khó tin thật.
“Tiêu Nhã, cò thế mà lại hiếu được ba trận pháp thái cổ của ô Đại Hoang?”, Viên Thần Thường cực kỳ kinh ngạc, song
vừa mừng vừa sợ, quả thật phải nể với tư chất trời cho của Tiêu Nhã.
Bà ta biết Tiêu Nhã có ô Đại Hoang.
Nhưng ô Đại Hoang là bán bộ thần khí đó!
Dù là Chân Hoàng bình thường cũng khó có thể luyện hóa và điều khiển nó.
Bởi vì trung tâm ô Đại Hoang chính là ba trận pháp thái cố.
Sau những năm tháng dài dòng, truyền thừa của trận pháp
đã bị mai một rất nhiều.
Càng đừng nói đến trận pháp phức tạp như ở thời thái cố.
Theo Viên Thần Thường, Tiêu Nhã có thể hiểu được một cái đã đủ ngạc nhiên rồi.
Ai ngờ…
“Sư tôn, tuy trận pháp thái cố rất khó hiểu, nhưng với người có được ký ức khổng lồ như đại dương của Nữ Đế thì vẫn có thể tìm được sách cổ phân tích trận pháp, rồi học tập mà.
Người cũng không phải không biết sự bao lao rộng lờn của ký ức Nữ
Đế!”, Tiêu Nhã nhỏ giọng nói.
Sau đó.
“Sư tôn, người cũng đỡ một kiếm của con xem!”, khí thế trên người Tiêu Nhã hoàn toàn bùng nổ, đạp bầu trời dưới chân, giơ Nhật Nguyệt Kiếm không chút do dự chém xuống.
Đương nhiên là không chút do dự rồi, khi sư tôn sử dụng kiếm pháp chữ Quyết, cô ta biết đã không thể quay đầu lại nữa.
Giờ chẳng còn là một trò đùa, mà sẽ không chết không ngừng.
Vèo.
Tiêu Nhã vừa thi triển kiếm pháp thì đất trời rung chuyển, các vì sao như xoay vần.
Những ngòi sao trên trời chập chờn, tỏa ra ánh sáng thần thánh như kỳ tích của thần.
Kiếm mang của Nhật Nguyệt Kiếm không ngừng phóng to.
Lưỡi kiếm xẹt qua cắt nát hư không.
Trông cực kỳ đáng sợ.
Không ai biết Tiêu Nhã sử dụng kiếm pháp nào, nhưng cấp bậc của nó chắc chắn rất cao,
có khi còn vượt qua Thiên cấp.
“Cấp bậc kiếm pháp cao thật, hơn nữa, bên trong còn kết hợp một loại thần thông”, Tô Minh thay đối sâc mặt, không kiềm nổi nhìn về phía vòm trời vật đổi sao dời, vô số năng lượng của các vì sao đều bị hút vào trong kiếm pháp, quả thật rất chấn động!
Năng lượng tự nhiên không phải không thế dùng.
Chân Vương bình thường cũng có thể làm được.
Nhưng mọi người đều dùng thổ, hỏa, lôi… có trong không khí
và chỉ trong phạm vi nhỏ!
Còn năng lượng của các vì sao cũng được coi là năng lượng tự nhiên, có điều lại ở cấp cao hơn.
Thế nên, chúng dễ bị kéo ra, cộng minh, rồi sử dụng như vậy chắc?
ít nhất, trước mắt thì Tô Minh không thể làm được.
Mà Tô Minh lại biết Tiêu Nhã làm được là vì sự đặc biệt của Nhật Nguyệt Kiếm, vả lại, cô ta còn dùng một loại thần thông về các vì sao kết hợp với kiếm pháp.
Kết hợp thần thông với kiếm
pháp với nhau là một lối suy nghĩ cực kỳ táo bạo, khó tin.
Lại còn dung hợp tốt như vậy.
“Ký ức của Nữ Đế đáng sợ vậy hả?”, khóe miệng Tô Minh giần giật.
Trước đó, Thiên Nữ Tạo Hóa nói nếu không phải Tiêu Nhã thích anh thật thì một người có được ký ức của Nữ Đế như cô ta sẽ vô cùng chướng mắt mình.
Lúc ấy, anh còn cảm thấy Thiên Nữ Tạo Hóa nói quá, nhưng giờ anh lại thấy chẳng ngoa chút nào.
“Có được ký ức của Nữ