“Cửu Kiêm Kinh Tiên!”, Phó Tử Lập không nhiều lời vô nghĩa, oán hận và sát ý đối với Tô Minh trong lòng ông ta đã sớm bốc cháy ngùn ngụt, không thèm nghĩ ngợi nhiều về hàm ý trong ánh mắt của anh khi nhìn vào mình, ông ta nâng tay lên, vung ra một kiếm.
Tuy Phó Tử Lập đã có xu hướng nhập ma, nhưng thực lực của ông ta không hề suy giảm, mà ngược lại còn mạnh hơn trước.
Ban đầu, nó đã là một kiêm phàn phác quy chân, thế nhưng giờ đây tăng thêm ba phần ma tính.
Trong khoảng không gian tăm tối vô tận, một đường kiếm lóe sát tựa như pháo hoa lúc nửa đêm thắp sáng cả bầu trời tối đen.
Vầng hào quang thiêu đốt cả linh hồn.
Kiếm quang dao động, hư không trong phạm vi 10km đều bị ngưng đọng, vạn vật bỗng nhiên bất động, chì còn lại lưỡi kiếm vô cùng tinh khiết kia, nó xé nát tất cả, thoắt cái đã xuất hiện trước mắt Tô Minh.
Lúc này, Tô Minh dựng hết tóc gáy.
Hương vị của sông chết dữ dội, nó quá nồng nặng, nồng đến mức khiên Tô Minh có cảm giác như mình rơi vào địa ngục, nhìn thấy Diêm vương.
như mình rơi vào địa ngục, nhìn thấy Diêm Vương.
Giác quan thứ sáu đang mách bảo anh rằng mình sẽ chết.
Tô Minh nóng lòng muốn cho Thần Khôi ra tay ngay.
Nhưng anh đã cố kìm nén nó lại.
Sợ cái gì?
Cứ làm là được.
“Không chết đâu, không chết đâu, không chết đâu!”, Tô Minh tự nhủ trong lòng hết lần này tới lẩn khác, như đang tẩy não chính mình.
Cà người anh chìm đắm giữa sự sống và cái chết, cứ coi đó như tắm rửa bằng hương vị của sống chết.
Bỗng nhiên.
“Thiên vẫn Kiếm!”, Tô Minh rống lên, ngẩng cao đầu, lực lượng vượt qua ba triệu năm trăm ngàn kí, vượt qua quy luật không gian, vượt qua kiếm ý, khống chế lực lượng,…tất cà mọi thứ đều được thi triển.
Không chỉ có vậy.
Tô Minh dùng đến Long Ngục Kiếm.
Điều quan trọng hơn là kiếm pháp mà Tô Minh sử dụng chính là chiêu thứ hai của Thiên vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, mà không phải Tuyệt Mệnh Phong Vân.
Tuyệt Mệnh Phong Vân hiển nhiên không phải là đối thủ của
đối thủ của Phó Tử Lập.
Bởi lẽ, uy lực cùa Tuyệt Mệnh Phong vân còn thua xa chiêu thứ hai của Đại Hoang Vu Quyền, Quy Vu Trần Ai.
“Với mùi vị sống chết rõ ràng như thế, dùng nó để thi triển “Sinh Tử Chớp Ảnh” là tốt nhất”, Tô Minh liếm môi nói.
Anh không có nhiều lần thôi diễn và lĩnh ngộ, nên không hiểu cảm giác thôi thúc thi triển chiêu thứ hai của Thiên vẫn Kiếm, Sinh Tử Chớp Ảnh, mà cảm giác thôi thúc ây đến từ tình cảnh hiểm nguy của bản thân ngay lúc này.
Nếu bản thân đã có ý nghĩ và khát khao này.
Thì Tô Minh sẽ không việc gì phải kiềm chế chính mình.
Trên thực tế, suy nghĩ và khát khao ấy chính là một loại ngộ đạo lâm thời.
Nếu lần này từ bỏ nó thì không biết phải chờ đến bao giờ mởi có lại cơ hội tốt như vậy nữa.
“Sinh tử, sinh tử, sinh tử, ha ha ha, thì ra nó là như vậy, là sợ hãi trước cái chết, là hy vọng với sự sống, khi sợ hãi đến cùng cực sẽ chuyển thành tiềm năng vượt qua chính mình, mà hy vọng sống sót chính là ngòi nổ châm lên ngọn lửa này”, trong khi điện quang hỏa thạch, Tô Minh cảm thấy chân khí trong cơ thể mình như hóa thành hai nguồn năng lượng trái ngược nhau.
Một bên là bóng tối của tử vong.
Một bên là ánh sáng của sức sống.
Hai bên lần lượt thay phiên nhau rồi dung hợp lại.
Ấy vậy, nó lại dung hợp thành một nguồn năng lượng dường như còn cao cấp hơn chân khí nhiều,