“ông!”, sắc mặt Kỷ Thái Hạc biến đổi.
Bà ta hơi sợ Hách Liên Giảo, bởi vì, trước đây không lâu, bà ta từng bị Hách Liên Giảo dạy dỗ.
Bà ta không muốn người khác nhắc đến chuyện mình bị Hách Liên Giảo dạy dồ nhất.
Thế nhưng Từ Thất Yếm lại cố ý nhắc lại, đáng giận!
Kỷ Thái Hạc hung hăng nhìn Từ Thất Yếm: “Vậy thì cũng mạnh hơn đứa trẻ được đặt tên Tò ương đó nhà ông”.
Từ Thất Yếm trừng mắt, sắc mặt rất khó coi.
ông ta ngạc nhiên, sao Kỷ Thái Hạc biết được?
“Ha ha, nếu không muốn người ta biết thì đừng làm.
Từ Thất Yếm, ông đúng là giỏi, dù sao tầng Thất Yếm của ông cũng là tầng Võ cao đỉnh cấp, cũng có thể xếp trong top 15 các tầng Võ cao của thế giới Tiểu Thiên.
Kết quả vậy mà ông lại nhận Tò Ương kia làm chủ nhân, ha ha ha ha cười chết mất, Tô Ương kia cũng chỉ là thằng nhãi nhà họ Tô của Chiến Uyên thôi, Chiến Uyên tối đa cũng chỉ có thế xếp top 30 của tầng Võ cao thôi, mà nhà họ Tò còn
không phải thế lực mạnh nhất của Chiến Uyên nữa, huống chi Tô ương kia còn không phải gia chủ nhà họ Tô, chỉ là con trai của gia chủ, thậm chí còn là con trai của một tên bị Hạ Liễu chém chết!”, Kỷ Thái Hạc càng thêm châm chọc.
Bà ta không dè gì mà trào phúng.
Khi Kỷ Thái Hạc không ngừng trào phúng, bốn năm thế lực cường giả tầng Võ cao khác đều nhìn về phía Từ Thất Yếm.
Là kinh ngạc và không hiếu.
Từ Thất Yếm bị điên rồi sao?
Tự hạ thấp mình?
Nhận con trai của gia chủ nhà họ Tô Chiến Uyên làm chủ nhân?
Từ Thất Yếm không lên tiếng, sắc mặt âm trầm, nhưng ở sâu trong ánh mắt lại là một chút trào phúng lạnh lẽo, âm thầm tự nói ở đáy lòng: “Kỷ Thái Hạc, mấy người như bà làm sao biết được sự kinh khủng của thiếu chủ Tô Ương chứ? Thiếu chủ Tô Ương chỉ là không muốn thòi, nếu không cũng có thể lấy được vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạng Đỉnh Phong đấy?”
Nghĩ đến thiếu chủ Tò Ương,
trái tim Từ Thất Yếm cũng phải run lẩy bẩy.
Chỉ cần nghĩ đến thiếu chủ Tô ương thôi mà đã phái sợ hãi rồi.
“Tại sao không nói gì? BỊ nói trúng tim đen rồi chứ gì?”, Kỷ Thái Hạc tiếp tục nói, giọng nói lớn hơn rất nhiều.
Mà đúng lúc này.
“Chiến Uyên? Nhà họ Tô? Tô ương? Có thể nói cụ thế một chút với tôi không?”, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt đám người Từ Thất Yếm như ma quỷ, Tô Minh nhìn về
phía Từ Thất Yếm, nghiêm túc hỏi.
Tô ương?
Là anh trai tốt ngày đó suýt nữa bị mình giết chết trên Thủ Hộ Sơn ở Thượng giới trái đất, cuối cùng đã được người thần bí cứu đi?
Nhổ cỏ phải nhố tận gốc.
Tô Minh vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
vẫn muốn diệt trừ Tô Ương hoàn toàn.
Chỉ là mãi mà vẫn không
tìm được tin tức về Tô Ương, không nghĩ tới lại nghe được ở chỗ này.
“Cậu cậu”, cả người Từ Thất Yếm chấn động, ánh mắt điên cuồng phóng to, ông ta sợ ngây người, Tô Minh?
Làm sao có thế?
Trước mắt là người? Hay là quỷ?
Không chỉ có Từ Thất Yếm, ngay cả đám người Kỷ Thái Hạc cũng cảm thấy đầu óc nổ vang ‘âm ầm.
Ai cũng muốn điên rồi.
Máu tươi cũng phái đóng băng.
Vừa sợ hãi, vừa kinh ngạc.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Tò Minh không nháy mắt.
Không chỉ có mồi đám người Từ Thất Yếm, khi Tô Minh xuất hiện, anh cũng không thêm che giấu khí tức.
Cho nên rất nhiều cường giả ở trong thực không Thiên Đường Ngục đều cảm nhận được khí tức của Tò Minh.
“Vù!”, Hách Liên Giảo giơ tay lên tung ra một trảo, bẻ vụn
toàn bộ hư không gần Thiên Đường Ngục.
Nụ cười của Tô Minh tỏa sáng như ánh nắng mắt trời.
Thái độ cũng rất tốt, không hề có tí sát khí nào.
Nhưng mà, Từ Thất Yếm và người của tầng Thất Yếm đều bị dọa tè ra quần.
Thấy cả người Từ Thất Yếm rung bần bật như bị sét đánh.
Kỷ Thái Hạc và đám người Thái Hạc tông không yếu một chút nào đó!
Thế mà lại bị một chưởng đập thành tro bụi ư?
Điều này.
Tuy tận mắt chứng kiến, nhưng đám người Từ Thất Yếm vẫn có xúc động muốn quỳ xuống cầu xin lòng thương xót, bọn họ sợ tới mức máu tươi đông lại thành một cục, cảm thấy tắc nghẽn mạch máu nào bất