Trên thực tế, đến bây giờ Tô Minh đều bị phớt lờ, dường như bị cho vào quên lãng.
Tò Minh thật sự có cảm giác ảo diệu khó diễn tả.
Mèo mù vớ cá rán?
Nếu như những bệnh khác mà Quan Khuynh Thành không chữa được thì chắc chắn mình cũng không có hy vọng chữa được.
Vì dù sao thì y thuật của mình còn lâu mới bằng cô ta.
Nhưng nếu trấn áp được Cổ Đế Huyết mà chữa được bệnh cho Vân Thanh Thanh thì hình như Tò Minh có thể làm được.
Bởi vì anh có kho tàng huyết mạch.
Tô Minh không dám chắc là huyết mạch của mình mạnh đến mức nào nhưng chắc là vò địch.
CỔ Đế Huyết quái quỷ gì đó chắc gặp phải kho tàng huyết mạch thì cũng là gì chăng?
Nói một cách khác, Tô Minh có thể chắc chắn một điều, chỉ cần lấy ra vài giọt máu tươi của mình là có thể chữa được khỏi bệnh cho Vân Thanh Thanh.
Đúng là đơn giản đến mức khiến người khác cười không được mà khóc không xong.
“Cậu chủ Tô! Chuyện này không đùa được đâu”, Vũ Bất Bại lên tiếng, thở dài một cái rồi chau mày lại.
Lúc này, vì không cứu được Vân Thanh Thanh nên Vân Thượng Phong, Vân Thụy và đám người nhà họ Vân đều đau lòng khôn xiết, vậy mà Tô Minh đùa như vậy thì đúng là không nên.
“Đừng để tôi coi thuờng anh! Đánh cược không phải dựa vào mấy câu nói bừa là thắng được đâu”, Quan Khuynh Thành cũng nhìn Tô Minh, dưới khăn
che là khuôn mặt đầy vẻ ghét bỏ.
Tô Minh nhìn về phía Vân Thượng Phong đang suy sụp tinh thần, nói: “Gia chủ Vân! Nếu như cứu được cô Vân thì nhà họ Vân sẽ dâng lên một giọt tinh huyết chứ?”
Vân Thượng Phong ngây người ra, khí tức không ngừng run rẩy, suýt nữa muốn ra tay.
Thanh Thanh sắp chết rồi mà thằng nhóc này vẫn có ý đồ muốn lấy một giọt tinh huyết của thần thú? Đúng không phải là người!
Vân Thượng Phong nhìn gắt gao vào Tô Minh, nếu không phải biết Tò Minh có thực lực ghê người thì ông ta đã ra tay rồi.
Vân Thụy đứng cách đó không xa cũng run rấy.
“Có phải không thì nói một câu đi!”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Đúng vậy! Nếu cậu chủ Tô thật sự chữa được khỏi cho Thanh Thanh, đừng nói là tinh huyết của thần thú mà muốn tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân cũng được.
Kế cả tất cả người nhà họ Vân từ nay về sau đi theo làm tay sai cho cậu cũng
được”, Vân Thượng Phong cắn răng nói.
Trong đôi mắt già nua đều là tia máu: “Mời cậu chủ Tô ra tay chữa bệnh cho Thanh Thanh”.
Ông ta cũng vò cùng sốt sắng.
Quan thần y đã nói vậy rồi mà cậu vẫn ở đây khoác lác sao?
Được! Mặc cho cậu khoác lác, rồi cũng không có kết cục tốt đẹp đâu.
Vân Thượng Phong không dám ra tay với Tò Minh, chỉ sợ ra tay thì nhà họ Vân sẽ hóa thành
hư vò, bởi vì thực lực của Tò Minh vò cùng mạnh.
Cuối cùng ông ta cũng cố kìm nén lửa giận trong lòng và gượng nói.
Chẳng phải cậu nói khoác là có thể chữa bệnh sao?
Vậy thì chúng tôi sẽ để cậu chữa, xem cậu có thể làm được gì?
“Được! Tôi cần phải đến sát bên giường.
Hơn nữa, không được ai đến quấy fây, được không?”, Tô Minh lại nói.
“Được!”, Vân Thượng Phong
do dự một lát, sau đó vẫn gật đầu đồng ý.
“Gia chủ Vân!”, Quan Khuynh Thành thật sự muốn mắng người.
Cò ta dám chắc Tò Minh giả thần giả quỷ ở đây, đúng là đáng ghét.
“Cô Quan đừng đi vội, ở đây đợi tôi chữa khỏi cho cô Vân đã.
Dù sao thì chúng ta cũng có đánh cược trước đó rồi”, Quan Khuynh Thành vẫn chưa nói xong thì Tô