Chu Khánh Di hít một hơi thật sâu.
“Cô cũng không cần lo, kể cả là trận chiến sinh tử thì chỉ cần không phải chết tại chỗ, chỉ cần vẫn còn một hơi thở thì tôi vẫn có thể giúp người đó sống lại và hồi phục hoàn toàn”, Tô Minh tiếp tục an ủi: “Quên nói với cô, y đạo của tôi không kém võ đạo đâu”.
Nói xong, Tô Minh rời đi.
Chu Khánh Di đứng một hồi lâu trên đất, đờ đần người ra.
Y đạo của Tô Minh cũng giỏi như võ đạo ư?
Võ đạo của Tô Minh kinh khủng đến mức nào, đâu còn là người nữa mà là thần rồi.
Tất cả mọi người ở đây đều biết, ngay cả yêu nghiệt, quái vật cũng không thể miêu tả nổi.
Y đạo không kém võ đạo, vậy thì còn gì lo lắng nữa? Có Tô Minh ở đây thì nhất định tỷ lệ tử vong của học viên sẽ không lớn.
Tô Minh quay về giáo tôn các và bắt đầu tu luyện.
Anh có thiên bẩm võ đạo cực cao nhưng anh cũng là người rất nỗ lực.
Nếu không thì anh sẽ không thể đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ ở độ tuổi này.
Buổi chiều, Tô Minh vẫn tiếp tục tu luyện.
Lúc này, trong một phòng họp vô cùng đơn giản mà không kém phần sang trọng trong khách sạn phồn hoa tráng lệ ở Đế Thành, một nhóm người đang vây quanh bàn hình bát giác.
Trong số họ, có người đứng, cũng có người ngồi.
Những người ngồi đều là người đàn ông trung niên, ai nấy đều với khí thế uy nghiêm, chắc phải là những người ở vị trí cao trong thời gian dài mới có được khí thế và phong thái như vậy.
Không chỉ vậy, nhìn cách ăn mặc của những người đang ngồi thì đều có thể đoán ra họ vô cùng giàu có.
Ví dụ, trang phục họ mặc đều có chất liệu tơ tằm, hơn nữa còn là lụa tơ tằm tự nhiên có tuổi đời chục năm, được dệt bằng tay, vv…
Đồng hồ trên tay họ cũng đều là của những hãng nổi tiếng như Patek Philippe và Vacheron Constantin và đều được đặt riêng, vì vậy mọi người cũng đừng nghĩ