“Bé Quan, cháu chắc chứ?”, lúc này Vũ Bất Bại vô cùng kích động, dù sao, một khi Vân Thanh Thanh thực sự khỏi bệnh, Võ Tòng có thể nói là phất lên như diều gặp gió, bởi vì trong người Vân Thanh Thanh có Cổ Đế Huyết, có thể bất tử, với tư cách là hậu duệ của Võ Tông, Vân Thanh Thanh chắc chắn là tài năng võ đạo sô’ một không phải bàn cãi trong lịch sử Võ Tông.
Vũ Bất Bại tự tin rằng chỉ cần Vân Thanh Thanh bất tử, nhiều nhất là một nghìn năm, Võ Tòng sẽ có thể khôi phục lại vinh quang thời cổ đại dưới sự dẫn dắt của Vân Thanh Thanh.
Lúc này, Vân Thượng Phong cùng Vân Thụy cũng nhìn về phía Quan Khuynh Thành với vẻ kích động, muốn nhận được một câu trả lời chắc chắn nhất từ Quan Khuynh Thành.
“Dù sao, tôi cũng chưa vào đó nên không thể chắc chắn 100%, nhưng cũng có thể chắc đến 90% là cô Vân có thể khỏi bệnh”, Quan Khuynh Thành trầm mặc một chút rồi nói: “Rốt cuộc có thế trị khỏi hay không, đợi chút, muốn biết kết quả chính
xác thì phải chờ cậu Tô và cô Vân xuất hiện rồi”.
Quả nhiên.
Quan Khuynh Thành vừa dứt lời.
Tấm màn đã được kéo ra!!!
Đập vào mắt chính là Tô Minh cùng Vân Thanh Thanh.
Sắc mặt của Vân Thanh Thanh lúc này hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự cảm kích.
Còn Tô Minh thoạt nhìn có chút mệt mỏi bởi tiêu hao một
chút sức lực, nhưng chỉ cần một tiếng rưỡi là có thể hồi phục.
“Huyết mạch Cổ Đế Huyết đã được áp chế rồi!”, Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Vân Thanh Thanh, sau đó lớn tiếng nói.
Quan Khuynh Thành có chút mất bình tĩnh.
Tuy rằng đã sớm đoán ra.
Nhưng có thể tận mắt chứng kiến, vẫn vô cùng chấn động.
“Bố, Tiểu Thụy, đế mọi người lo lắng rồi”, Vân Thanh Thanh
nhìn về phía Vân Thượng Phong và Vân Thụy với ánh mắt áy náy, rồi nhìn Vũ Bất Bại cùng Quan Khuynh Thành với vẻ cảm kích: “Vũ trưởng lão, cô Quan, cảm ơn mọi người”.
“Tốt, tốt, tốt lắm, hahahaha”, Vũ Bất Bại bật cười ha hả.
Còn Vân Thượng Phong và Vân Thụy liền trực tiếp trơ ra như đá vì kích động quá mức.
Còn Quan Khuynh Thành, dời mắt nhìn về phía Tô Minh: “Anh thật sự làm được fôi, huyết mạch của anh”.
Quan Khuynh Thành gần
như chắc chắn rằng Tô Minh đã dùng huyết mạch của mình để áp chế CỔ Đế Huyết.
Điều này thật sự quá dọa người.
Hơn nữa, cô cấn thận tính toán thời gian, tổng cộng thời gian từ lúc Tô Minh đi vào tấm màn cho đến bây giờ ước chừng chỉ có một nén nhang mà thôi.
Trong khoảng thời gian một nén nhang, Tô Minh dùng huyết mạch của chính mình để trấn áp huyết mạch của Cổ Đế Huyết quả thực cũng giống như nằm
mơ.
Thời gian một nén nhang quá ngắn, điều này có thể thấy rõ huyết mạch của Tò Minh chẳng những có thể áp chế Cổ Đế Huyết, mà còn mạnh hơn Cổ Đế Huyết rất nhiều, cho nên có thể dễ dàng thực hiện trong một thời gian ngắn.
Nó mạnh hơn rất nhiều so với huyết mạch của Cổ Đế Huyết, làm sao có thể?!!!
Dưới tấm mạng che mặt, Quan Khuynh Thành nhìn chằm chằm Tô Minh, đôi mắt xinh đẹp vẫn không nhúc nhích.
Thật sự quá mức chấn động.
“Anh Tô, đây là tinh huyết của cự thú thời tiền sử”, Vân Thanh Thanh đi về phía của Tô Minh, khi tới trước mặt anh, cò trực tiếp cúi người chín mươi độ, cung kính đưa ra một cái bình màu đen đục.
“Cảm ơn”, Tô Minh dĩ nhiên không thèm khách khí.
“Tất cả tài nguyên võ đạo của nhà họ Vân chúng tôi, cũng sẽ thuộc về cậu”, Vân Thượng Phong còn chưa nói xong, đã bị Tô Minh cắt ngang: “Những thứ đó đều không cần thiết, tinh huyết của cự thú thời tiền sử này là đủ rồi”.
Nhà họ Vân nói cho cùng cũng chỉ là một thế lực ở Thiên Đường Ngục.
Thiên Đường ngục còn chưa phải là tầng Võ cao, nhà họ Vân có tích cóp