Giờ phút này.
Trên đường đi tới Lệ Các.
Nam Cung Cẩn cuối cùng cũng giãy ra khỏi vòng tay của Tô Minh, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng lại trừng mắt lườm Tô Minh một cái, lúc lại tò mò nhìn Quan Khuynh Thành.
Quan Khuynh Thành lên tiếng nói: “Tại sao trước đó không thể hiện ra chút thực lực? Như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn”.
Tò Minh nói có thế xử lý được cảnh giới Bán Bộ Chân Thánh, Quan Khuynh Thành rất tin vào điều đó.
Hoàn toàn tin tưởng.
Nhưng nếu như Tô Minh muốn thuyết phục người nhà họ Tô thì nên thế hiện một chút thực lực ra, bằng không, chỉ dựa vào nói suông thì chắc chắn không có ai tin.
“Không cần có sức thuyết phục, vừa hay có thể nhổ bỏ một vài bộ phận chỉ biết cùng chung phú quý, không thể đồng sinh cộng tử của nhà họ Tô”, Tô Minh cười, cố ý nói.
Sự thật cũng đúng như vậy.
Khi Tô Minh, Quan Khuynh Thành, Nam Cung Cẩn trên đường đi tới Lệ Các thì nhà họ Tô đã loạn rồi.
Hoàn toàn loạn.
Mấy người Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, Ngũ trưởng lão cầm đầu một nhóm người nhà họ Tô, điên loạn thu dọn đồ đạc bỏ trốn.
Người hầu, nô bộc, tuyệt đại đa số như ruồi mất đầu.
Còn cả một bộ phận những người lòng lang dạ sói không bỏ
trốn mà bám theo đại trưởng lão Tò Cửu Hiến, muốn bám đít Tò Cửu Hiển, vậy là đã rõ như ban ngày việc Tô Cửu Hiển bắt tay với Tô Ương.
Những cường giả phụ thuộc vào cũng không mất mặt, không phải sao? Huống chi, rất nhiều người nhà họ Tô cho rằng Tô Ương cũng là người nhà họ Tò, chính thống hơn so với Tô Minh không biết từ đâu đến kia.
Cuối cùng.
Cả cung điện của nhà họ Tò vốn trên dưới hơn vạn người mà vỏn vẹn chỉ trong một tiếng đã trống huơ trống hoắc rồi.
Trong có, có hơn 5000 người bỏ trốn, trốn khỏi Chiến Uyên, hơn 4000 người đi theo Tò Cửu Hiển, rời khỏi nhà họ Tô, đi về phía rừng trúc sau núi, đến nhờ vả Tô Ương.
Những người còn lại cũng chỉ khoảng 1000 người, căn bản đều là dòng chính cùng dòng với Tò Chấn Trầm, còn có một số người không sợ chết như Tô Truy, những người có lòng trung thành tuyệt đối với nhà họ Tô.
Thời gian nhanh chóng tròi
qua.
Rất nhanh bầu trời đã tối
đen.
Trước cửa cung điện nhà họ Tô.
Tô Chấn Trầm và Tô Hao dẫn đầu một ngàn người nhà họ Tô hội tụ tại đây.
Ai nấy sắc mặt cũng trầm lặng, nhưng tiếng gió gào thét lại mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Ai cũng biết đêm nay chính là lúc phải chết rồi.
Tô Minh dẫn theo Quan Khuynh Thành và Nam Cung Cấn chậm rãi đi tới.
“Thanh Liên, bà đưa cô Quan, Cẩn Nhi rời đi đi”, đột nhiên, Tô Chấn Trầm lên tiếng nói, trong giọng nói có chút cầu khấn: “Đặc biệt là Cẩn Nhi, có thể giúp nhà họ Tô không tuyệt hậu”.
“Không cần đâu, bọn họ sẽ cùng ở lại đây”, thế nhưng Tô Minh lại lên tiếng cười nói: “Con không đùa đâu, con nắm chắc Tò Ương không là gì cả”.
Tô Chấn Trầm há miệng định nói gì, nhưng đến cuối cùng chỉ đành thở dài.
Õng không biết con trai mình lấy đâu ra tự tin, không,
không phải là tựtin mà là tự phụ, sự tự phụ không thể hiếu nổi, nhưng cũng không quan trọng nữa.
“Minh Nhi, mẹ có lồi với con, năm đó, mẹ không nên nghe lời bố con, vứt con ở Tâng Trái Đất, càng không nên nuôi dưỡng thứ lòng lang dạ sói đó”, Tùy Thanh Liên thì thào tự nói, đôi mắt có chút ngấn lệ.
“Đi, đến quảng trường Chiến Uyên!”, Tô Chấn Trầm lớn giọng nói.
Quảng trường Chiến Uyên là quảng trường võ đạo mà thành phô’ nào ở Chiến Uyên cũng có,
cũng là quảng trường võ đạo lớn nhất của các thành phố, dùng để tế bái, tố chức những hoạt động long trọng.
Quảng trường Chiến Uyên của Tô Thành này cực kỳ lớn, đủ sức chứa trên triệu người.
Lúc này, trên cả quảng trường Chiến Uyên, người đòng nghìn nghịt, chen chúc chật ních.
Nhưng, ở vị trí