Hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng, Tiêu Nhập Cốt đã sắp vò địch rồi, sao tình thế lại đột nhiên đảo lộn vậy?
Một giây sau.
Ánh sáng thần hồn bảy màu quỷ quyệt vừa mới biến mất không thấy gì nữa lại lập tức xuất hiện, nó lẳng lặng hiện ra trước ma hồn của Tiêu Nhập Cốt.
So với ma hồn khổng lồ như biển màu đen kia, ánh sáng thần hồn bảy màu kia nhỏ như một cái kim, bị tôn lên đến mức không đáng kể.
Nhưng ngay sau đó, ánh
sáng thần hồn bảy màu kia lại rung động một cái!
Tinh!
Giống như là dây đàn bắn ra.
Sau đó, có thể thấy rõ ma ảnh vô cùng vô cùng vô cùng to lớn, không nhìn thấy cuối, kết nối với trời đất của Tiêu Nhập Cốt bắt đầu chấn động!
Bắt đầu tự tan rã.
Bắt đầu tự sụp đổ.
“Không! Không! Không!”, Tiêu Nhãp Cốt điên cuồng tuyệt
vọng giãy giụa, nhưng lại vô dụng.
Dưới hàng tỉ tỉ đôi mắt, ma hồn của Tiêu Nhập Cốt cứ chậm rãi bị đánh nát, ý chí bị xóa sạch, chậm rãi bị tách ra thành tạp chất, từ từ biến từ màu đen thành màu trong suốt tinh khiết.
Cuối cùng hóa thành một hồn lực thuần túy.
Tại một tòa thành trì cổ xưa đã tồn tại hàng tỷ năm ở sâu trong lòng biển Vô Mệnh, đột nhiên vang lên một tiếng chuông.
Sau đó.
1000 người Võ Tông từ trên xuống dưới cho dù đang làm cái gì vào lúc này đều dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía chuông Võ Thần – một cái chuông lớn cổ kính treo trên đỉnh tháp cửu Tâng.
Một khi chiếc chuông này vang lên nghĩa là đã xảy ra một chuyện to lớn ngập trời nào đó.
Một giây sau, 1000 người Võ Tông đều tụ tập đến trước tháp Cửu Tâng như bị điên.
Bao gồm Vân Thanh Thanh một giây trước còn đang bế quan tu luyện.
Dưới ánh mắt chăm chú vò cùng hiếu kỳ của 1000 người, Vũ Bất Bại đi xuống từ tầng Mệnh Bài của tháp cửu Tâng.
Sau khi đi xuống, Vũ Bất Bại liền ngẩng đầu, hít sâu một hơi, vẻ mặt kích động nhưng lại không cam lòng, còn có sự hiếu kỳ nhiều hơn, cuối cùng hóa thành vẻ phức tạp, lớn tiếng nói: “Tiêu Nhập Cốt đã chết! Mệnh bài đã vỡ vụn!”
Vừa dứt lời, 1000 người người Võ Tông đầu tiên là yên lặng một cách chết chóc.
Sau một lát mới ồn ào hẳn lên.
Cứ như muốn nổ tung.
Tâm trạng của tất cả mọi người đều vò cùng chấn động.
“Làm sao có thể?”
“Tiêu Nhập Cốt cũng sẽ chết? Lại có người có thể đánh giết hắn ta ư?”
“Không phải là giả chết chứ?”
“Trên đời này thật sự có người có thế giết chết Tiêu Nhập Cot?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mặc dù phản đồ kia đáng
chết mười nghìn lần, nhưng với thực lực của hắn ta thì sao lại chết được?”
Sau khi mọi người ‘ôn ào một lát.
Vũ Bất Bại quát lên: “Yên lặng!”
Tiếp theo, Vũ Bất Bại ngẩng đầu nhìn về phía tam trưởng lão Vũ Bất Lưu, trịnh trọng nói: “Tam trưởng lão, ông lập tức ra khỏi cổ thành, điều tra rõ ràng mọi tin tức về cái chết của Tiêu Nhập Cốt, nhất là ông ta chết trong tay người nào, nhất định phải biết rõ ràng”.
Vũ Bất Lưu gật đầu, tiếp theo hóa thành một luồng sáng biến mất.
“Giải tán đi.
Mặc dù Tiêu Nhập Cốt đã chết, nhưng mọi người cũng không thể buông lỏng.
Nhất là thế hệ tuổi trẻ, gần đây sẽ có một thiên tài siêu cấp từ bên ngoài tới, khi ấy sẽ không thể thiếu mấy việc như so tài.
Đến lúc đó, phải dựa vào mọi người bảo vệ mặt mũi của Võ Tông”, Vũ Bất Bại lên tiếng nói, ánh mắt rơi vào trên người đám Vân Thanh Thanh, Vũ Chân Uổng, Vũ Lập Thanh.
Vân Thanh Thanh thì không cần nói,