Đây thật sự là siêu cấp yêu nghiệt mà Đại trưởng lão nói đó sao?
Đến bản thân Vũ Bất Bại cũng có chút kinh ngạc, có cảm giác đã nghe lầm rồi.
Lúc ở Thiên Đường Ngục, biếu hiện của Tò Minh không đến mức là chiến thần nhưng cũng không kém cạnh bao nhiêu.
Loại khí chất trời không sợ đất không sợ, chiến, điên cuồng
chiến đấu, chiến đấu đến chết đó ông ta vẫn còn nhớ rõ, tại sao bây giờ…
“Cậu…”, gương mặt của Vũ Bất Bại giật giật, thứ rác rưởi ngay đến luận bàn cũng không dám mà cũng xứng làm người đàn ông của Quan Khuynh Thành sao?
Một tiếng từ chối này của Tô Minh không những không làm hòa dịu lửa giận của Vũ Chân Uổng, ngược lại còn khiến lửa giận của hắn ta hoàn toàn bốc cháy lên.
Con ngươi của Vũ Chân Uổng đỏ ngầu đến mức hằn lên
vài tia máu.
Vũ Chân Uổng hít sâu một hơi, hung hăng nghiến răng, nói: “Tò Minh, anh sợ rồi à?”
Chất vấn! Câu chất vấn đầy sự phẫn nộ!
Tò Minh chỉ mỉm cười không đế ý.
Thế nhưng, lại nói với Vũ Bất Đại đứng bên cạnh: “Tiền bối, chúng ta tiếp tục đi, kiến trúc của Võ tông rất thú vị, ông tiếp tục giới thiệu cho tôi đi”.
“Được”, mặc dù Vũ Bất Bại thấy kỳ lạ và sững sờ không nói
ra được, nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.
Còn lửa giận của Vũ Chân Uổng lập tức thật sự bùng phát lên rồi, ánh mắt tràn đầy tức giận, tựa như muốn nói ra những lời lẽ sỉ nhục Tô Minh.
Nhưng còn chưa đợi cho hắn ta lên tiếng.
Quan Khuynh Thành đã hừ một tiếng: “Một chút tự mình biết mình cũng không có, lựa chọn từ chối lời khiêu chiến của anh là sợ anh sao? Rõ ràng là do anh quá yếu, thứ gọi là tỷ thí đó chỉ khiến người đàn ông của tòi sợ bất cẩn một chút là sẽ đánh
chết anh thôi, cho nên mới từ chối anh đó”.
Tô Minh lười không muốn để ý, nhưng Quan Khuynh Thành cũng không dễ chịu nhường nhịn như vậy.
Trực tiếp làm rõ luôn.
Không chút kiêng dè.
Cô ta một mạch nói hết ra những lời vò cùng kiêu ngạo.
Lập tức bầu không khí trở nên cực kỳ quái dị.
Ngay đến khóe miệng của Vũ Bất Bại cũng khẽ co giật.
Ngay sau đó…
“Ha ha ha ha”, tiếng cười ‘âm ỹ nổ ra, rất nhiều người của Võ tông, đặc biệt là những người trẻ tuổi đều cười ồ lên, cười vì sự vò tri của Quan Khuynh Thành.
Đúng, lai lịch của Quan Khuynh Thành rất khủng, khủng đến mức dọa người.
Y thuật cũng khủng bố.
Đến cả nhan sắc cũng là tuyệt sắc giai nhân, còn khí chất tiên tử hơn cả tiên tử.
Nhưng trên võ đạo thì quả thực chỉ là một tay mơ!
Chẳng trách lại bị một tên rác rưởi ngay đến cảnh giới Chân Thánh đưa đạt được bên
ngoài lừa bịp như vậy.
Lấy dũng khí ở đâu mà dám nói người đàn ông của cô từ chối lời khiêu chiến của Vũ Chân Uổng là vì khinh thường, sợ đánh chết Vũ Chân Uổng chứ?
Điên rồi à?
Chỉ là cảnh giới Chân Hoàng hậu kỳ mà thôi, có tin đứng trước mặt Vũ Chân Uổng chỉ cần một chiêu là đã không đi nổi rồi không?
Vũ Chân Uổng không những là cảnh giới Chân Thánh, mà còn là thiên tài yêu nghiệt người thật việc thật có thể chiến đấu vượt
một hai cấp cảnh giới của Võ Tông!
“Cô Quan, lời nói đã nói ra giống như nước đã đổ đi, phải chịu trách nhiệm đó, cô chắc chắn cứ tâng bốc người đàn ông của mình như vậy à?”, Vũ Chân Uổng cười khẩy nói.
Cùng lúc đó, trên bầu trời biến Vò Mệnh có một thân hình cấp tốc bay tới.
Như một ngọn lốc xoáy khổng lồ hướng về phía bờ biển Vô Mệnh.
Chính là Tam trưởng lão Võ tông, Vũ Bất Lưu.____________
Mấy ngày trước, Vũ Bất Lưu được Vũ Bất Bại phái ra ngoài đi điều tra thông tin về cái chết đột ngột của Tiêu Nhập Cốt.
Mấy ngày nay đã điều tra hoàn toàn rõ ràng rồi.
Thậm chí còn phải tốn mất một món tiền lớn mới lấy được