Trở thành thanh niên tài
tuấn của thế giới Đại Thiên, hơn nữa còn là đứng thứ nhất thứ hai?
Có thể sao?
Võ đạo của thế giới Đại Thiên vốn cao hơn thế giới Tiểu Thiên không chỉ mười lần.
Huống hồ, sự rộng lớn của thế giới Đại Thiên cũng gấp thế giới Tiểu Thiên hàng trăm hàng nghìn lần.
Cho dù Tô Minh có yêu nghiệt thì cũng chỉ là người thuộc thê’ giới Tiểu Thiên, đặt trong thế giới Đại Thiên còn có thể đứng số một số hai sao?
Dù bạn là một yêu nghiệt, lại xuất sắc bậc nào nhưng liệu có thể so sánh với những thế hệ sau thuộc các thế lực từ thời cổ đại với dòng máu đế vương, thần cách đang chảy trong người cùng tự mình bồi dưỡng ra kia của thế giới Đại Thiên không? Có thể sánh với những người đã được kích hoạt vò số các loại thế chất tối cao ngay vừa khi chào đời không? Có thể sánh kịp với những kẻ tàn nhẫn dựa vào thủ đoạn cao siêu tuần hoàn tích góp qua 99 kiếp thậm chí là 199 kiếp để vừa lọt lòng đã là cảnh giới Bất Tử kia không?
Chỉ riêng Quan Khuynh Thành, bản thân cò căn bản
không có hứng thú với võ đạo, dường như cũng chưa từng tu luyện qua.
Nhưng chỉ dựa vào huyết mạch, cô của ngày hôm nay mới qua tuổi 20, nếu không phải bị bố mình cưỡng chế phong ấn, thực lực của cô ít nhất cũng đã đạt tới cảnh giới Bất Tử cấp năm cấp sáu rồi đi?
Bởi vậy, dù Tô Minh có ưu tú đến đâu thì trong mắt Vũ Bất Bại, anh cùng Quan Khuynh Thành cũng không có một chút tương lai nào.
Cho dù biết được anh là người đã giết chết Tiêu Nhập
Cốt, ông ta vẫn giữ nguyên nhận định này.
“Tô Minh là người đàn ông cháu nhìn trúng”, Quan Khuynh Thành ngưng trọng nói.
Vũ Bất Bại nhíu mày: “Bé Quan, cháu đã từng suy nghĩ qua chưa, phần tình cảm này của cháu đối với Tô Minh mà nói, có lẽ là không gánh nối không, suy cho cùng, một khi bị bố cháu biết được, ông ấy chỉ tùy ý phái vài người đến thôi liền có thể khiến tên nhóc họ Tô đó muôn đời muôn kiếp không trở lại được”.
Sắc mặt Quan Khuynh
Thành càng thêm chút tái nhợt.
Đây cũng chính là điều mà cô đang lo lắng.
“Cháu tạm thời sẽ không rời khỏi thế giới Tiểu Thiên, có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày đó, cháu không muốn rời xa anh Tô”, Quan Khuynh Thành cắn đôi mõi đỏ mọng đáp.
“Kéo dài cũng không phải là cách, hơn nữa, hiện tại nói
* < • • những thứ này cũng đều là dư thừa, rốt cục khả năng tên nhóc họ Tô đó có thể sống sót thoát ra khỏi làng Mai Cốt là rất nhỏ”, Vũ Bất Bại thở dài.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Rất nhanh.
Hơn mười ngày trôi qua.
Cách tiệc trà Ẩn Vân cũng không còn mấy ngày nữa.
Tô Minh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
“Ài”, Vũ Bất Bại ngày này thở dài một hơi, hoàn toàn thất vọng.
Đã hơn 10 ngày.
Lời truyền dạy của tổ tiên
không thế nào sai.
Tô Minh đã không thể trở ra nữa.
Không còn hy vọng rồi.
Điều kỳ diệu trong lòng vẫn luôn kỳ vọng không hề xuất hiện.
“Nhị trưởng lão, bắt tay vào sắp xếp người đồng hành nam cho Thanh Thanh thôi”, Vũ Bất Bại nhìn hướng Vũ Bất Hoặc nói.
Vốn dĩ là chuẩn bị để Tô Minh đi cùng Vân Thanh Thanh.
“Lập Thanh?”, Vũ Bất Hoặc thoáng do dự rồi nở nụ cười khổ
hỏi.
Cũng chỉ còn Vũ Lập Thanh.
Về phần những thành niên còn lại của Võ Tông, cách biệt quá xa, đến tiệc trà cũng chỉ tự rước lấy xấu mặt mà thôi.
“Không được”.
“Tòi không đi”.
Vũ Bất Bại cùng Vũ Lập Thanh đồng thời lên tiếng.
“Vậy phải làm thế nào?”, Vũ Bất Hoặc phiền muộn.
“Tới Võ Ngục dẫn Vũ Minh
Tôn tới đây”, Vũ Bất Bại đáp.
Cái gì???
Lời này của Vũ Bất Bại vừa vang lên.
Trong nháy mắt hiện trường rơi vào im lặng.
Rất nhiều người vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi lại sốt ruột.
Nhị trưởng lão Vũ Bất Hoặc kiên quyết lắc đầu: “Không thể được.
Sao có thể như thế được? Làm sao có thế thả Vũ Minh Tôn ra sau khi hắn đã phạm phải tội ác tày trời như vậy? Hơn nữa, một khi thả hắn ra, hắn trốn
thoát thì phải làm thế nào?”
“Buổi tiệc trà Ẩn Vân lần này rất quan trọng”, Vũ Bất Bại thở dài: “Bị dồn đến bước đường này rồi cũng chỉ có thể làm như vậy thòi, mặc dù Vũ Minh Tôn phạm phải tội ác tày trời, rất nguy hiếm, nhưng không thể phủ nhận thực lực của hắn quả