Vương Thần Ngạn để chén trà xuống, nhìn về phía Tô Ly: “Cô Tò Ly, gần đây có lời đồn là cô đã lấy được bảo tàng Chuẩn Đế, không biết là thật hay là giả?”
Hắn ta hỏi thẳng luôn.
Đôi mắt đẹp của Tô Ly khựng lại, không ngờ rằng
Vương Thần Ngạn lại nôn nóng, đột nhiên làm khó dê như thế.
Bình thường còn phải thưởng thức trà, thậm chí là ngâm thơ đối câu, hay là luận võ luận bàn vân vân…
Kết quả lại giản lược tất cả, đi thẳng vào vấn để luôn?
Bảo tàng Chuẩn Đế đúng là hấp dẫn người ta!
“Không sai”, Tô Ly mở miệng nói, không có gì phải giấu giếm cả, bởi vì cho dù có phủ nhận, đám người Vương Thần Ngạn cũng sẽ không tin.
Tò Ly vừa thẳng thắn thừa nhận, trong phút chốc đám thanh niên tài giỏi ngồi trên bàn chính, thậm chí là những bàn xung quanh đều sáng mắt raq.
Bảo tàng Chuẩn Đế!
Là thứ mà ai nấy cũng đều khát vọng.
“Tô Ly, gần đây trên tay cô đã dính đầy máu tươi, được còng nhận là nữ ma đầu, bảo tàng Chuẩn Đế này ở trong tay cô sẽ là một sự uy hiếp với tất cả mọi người! Nhỡ may nhờ có bảo tàng Chuẩn Đế mà thực lực của cô lại tiến bộ vượt bậc, chúng tôi, thậm chí bao gồm cả
anh Vương đều có thể gặp nguy hiếm!”, đúng lúc này, thiếu tông chủ Lâm Diệc của mở miệng.
Lời này…
Quá thẳng thẳn.
Lâm Diệc vừa mới mở miệng, đám chó săn khác của Vương Thần Ngạn như Vương Bộ Hoan, Tuần Chiến cũng đều gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không sai, cò Tô Ly vốn là kỳ tài ngút trời, lại có bảo tàng Chuẩn Đế gia tăng, cũng không biết thực lực sẽ mạnh đến mức độ nào đâu, nếu cô Tô Ly là một người lương thiện còn đỡ, nhưng hết lần này tới lần khác cô Tô Ly
lại như có ma tính rất nặng, giết người không chớp mắt! Chúng tôi rất lo lắng cho tương lai!”
Bầu không khí vô cùng quỷ dị.
“Sau đó thì sao?”, Tô Ly đột nhiên cười, đáy lòng toàn là sát ý, thật ra trước khi đến đây cô ấy đã đoán được bảo tàng Chuẩn Đế sẽ khiến người ta phải đỏ mắt, buổi tiệc trà hôm nay sẽ không được yên ổn, nhưng lại không nghĩ tới đám người do Vương Thần Ngạn cầm đầu lại không biết xấu hố thản nhiên nói đạo lý như thế.
“Sau đó tôi cảm thấy cô Tò
Ly có thể giao báo tàng Chuẩn Đế ra cho anh Vương giữ hộ, đợi đến bao giờ cò Tò Ly tiêu trừ hết ma tính, không còn tùy tiện lấy mạng người nhuốm máu tươi nữa thì hãy đi tìm anh Vương lấy bảo tàng về, như thế nào?”, Lâm Diệc cười