Đừng thấy thực lực của Tò Minh mạnh đến nỗi ngay cả Tống Huyền cũng phải chấn động và dốc hết sức mạnh để đối phó.
Nhưng suy cho cùng, Tống Huyền vẫn cảm thấy thực lực của Tô Minh cùng lắm cũng chỉ ngang với mình mà thôi.
Chứ sao nữa?
Nhưng với Đạo Khí, trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó, ví dụ như pháp bảo bản mạng sinh ra đã có hay lý do hiếm thấy nào đấy.
Chứ không thì dù là Bất Tử tầng bảy, tầng tám, I Vv■ ‘I I ” I
tầng chín cũng khó mà luyện hóa và nắm giữ được nó.
Có điều, Tô Minh lại luyện hóa thành còng một cách dễ dàng và sử dụng thành thạo.
Phút chốc.
Quả nhiên, một chộp đáng sợ như móng vuốt rết đến từ thái cổ đã bị chén Hoàng Tuyền ăn mòn và nghiền nát!
Không những thế, miệng chén khẽ nghiêng, trực tiếp đổ về phía Tống Huyền.
Tống Huyền lập tức cảm thấy như có thần chết đang vầy
gọi mình!
“Xong rồi!”, ông ta hoảng sợ, con ngươi già nua trợn to như muốn lọt ra khỏi tròng.
Bỗng dưng.
“Phụt phụt phụt…’1, nhị trưởng lão – Trần Chương và tam trưởng lão – Dư Dịch đều hộc máu, trông rất thê thảm.
Hai cao thủ Bất Tử tầng hai cũng đã dùng hết các chiêu số dưới đáy hòm.
Như Trần Chương, ông ta đã sử dụng thần thông pháp tướng Bất Tử được mình tu luyện tới đỉnh, nhưng dù vậy, dưới vò số nắm đấm và nhát kiếm “Sinh Tử Chớp Ảnh” thì vẫn
ngăn cản một cách khó khăn, dần dần không chống đỡ nổi.
Ông ta bắt