Kế cả biết Tô Minh rất bá đạo, rất mạnh nhưng… Nhưng không thể ngờ Tô Minh lại làm đến mức này.
“Có thế ba vị trưởng lão bị theo dõi nên không ra tay được nhưng cậu chủ Mạt lại vui khi người khác gặp họa, không hề có ý nghĩ bảo vệ sư muội của mình, lại còn đứng xem kịch hay.
Vì vậy tòi tiễn anh đến cõi chết thôi mà, đừng trách tôi”, Tô Minh khẽ cười rồi nói với Mạt Cầu đã hóa thành hư vô trên không trung.
“Cậu… Cậu… Cậu…”, sau hơn chục hơi thở, Tê Húy mới trợn trừng mắt nhìn Tô Minh, trong đôi mắt già nua đều là sát ý và lửa giận, còn có cả sự kiêng kị.
Khí tức khủng khiếp bao trùm khắp cơ thể ông ta, dường như ông ta rất muốn ra tay.
Mạt Cầu là con trai duy nhất của Mạt Thính Vũ- cốc chủ Tiên Âm Cốc.
Vậy mà Mạt Cầu chết như vậy sao?
Điều quan trọng là Mạt Cầu bị giết ngay trước mặt ba vị trưởng lão, quay về sẽ ăn nói thế
nào với cốc chủ đây?
Trừ khi là giết chết Tô Minh…
Nhưng có thể giết chết không?
Tê Húy không kìm nổi, lúc này trong đầu ông ta hiện ra cảnh tượng Tò Minh giết chết Vương Nộ Thương lúc trước.
“Tiền bối muốn ra tay nhưng lại không dám chăng?”, Tô Minh lên tiếng, nhún vai, có chút khinh bỉ, nói: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa em gái tòi đi trước.
Dù sao thì Huyền Diệu Tòng cũng sắp toi rồi, còn rất nhiều bảo bối đang
đợi tôi đến thu lượm nữa”.
Tô Minh nắm chặt tay Tô Ly đang đờ đẫn như cò ngốc, dẫn theo cả Vân Thanh Thanh giẫm lên không trung mà đi.
Tốc độ không nhanh, không giống với kiểu đang chạy trốn mà với dáng vẻ nhàn hạ.
Đám Tê Húy nhìn chằm chằm vào Tô Minh, sát ý đã nối lên sùng sục.
Chỉ chưa đầy một hai hơi thở mà trong lòng đã dấy lên vô số lần sát ý nhưng cuối cùng họ vẫn phải kìm lại.
“À phải rồi! Tôi không biết là em gái tôi đã chịu những uất ức gì ở Tiên Âm Cốc nhưng tôi sẽ đi tìm hiểu.
Tốt nhất là Tiên Âm Cốc đừng để em tôi chịu uất ức gì, nếu không thì Tô Minh này sẽ xách kiếm đến thăm Tiên Âm Cốc đấy”, lúc đi đến chân trời Tô Minh đột nhiên dừng lại, xoay người lại nhìn đám Tê Húy ở phía sau rồi nghiêm túc nói.
Tô Ly ở bên cạnh không ngừng run rẩy.
Cô cảm thấy như quay lại thời tiểu học, mình và bạn cùng bàn xích mích mà anh trai lúc đó học lớp 3, sau khi tan học đã chặn ở cửa lờp rồi đánh cho
người bạn của mình một trận.
Trong lòng Tò Ly vẫn luôn thường trực cảm giác an toàn đó.
Lúc này cò cảm thấy rối rắm vô cùng.
Có nên nói ra tính toán của SƯ tôn Mạt Thính Vũ với mình không? Có nên nói ra là bà ta muốn cướp huyết mạch của mình không?
“Ly Nhi! Em thật sự chịu uất ức ở Tiên Âm Cốc sao?”, Tô Minh vốn chỉ định buông lời cảnh cáo ba người Tê Húy thòi, thậm chí là cảnh cáo toàn bộ
Tiên Âm Cốc chứ không nghĩ là Tô Ly thật sự bị bắt nạt ở đó.
Nhưng lúc anh cảnh cáo đám người kia, biếu cảm của em gái Tô Ly thay đổi rõ rệt.
Điều đó chứng tỏ…
Tò Ly thật sự phải chịu uất ức ở đó?
Tò Minh bất giác nhớ đến kho tàng Chuẩn Đế trong tay em gái.
Thứ này từng bị Vương Thần Ngạn nhắm tới rồi bị tất cả mọi người để ý đến, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng?
Điều đó có nghĩa là, Tò Ly
hoàn toàn có thể bị chịu uất ức khi ở Tiên Âm Cốc mà không giao ra kho tàng Chuẩn Đế.
“Em…”, Tô Ly do dự, không biết nên nói gì.
Nếu nói ra thì cô sợ anh trai sẽ thật sự một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc và có thể gặp nguy hiểm.
Nếu không nói thì có nghĩa là cò gạt anh trai nhưng cò lại không muốn thế.
“Anh hiểu rồi!”, thấy Tô Ly do dự, Tô Minh liền hiểu mọi chuyện.
Anh đột nhiên, cười nói.
Nụ cười đó chứa đầy sát ý.
Sát ý khiến người ta ớn lạnh!
“Ba vị tiền bối! Mười ngày sau tôi và Ly Nhi sẽ đến thăm Tiên Âm Cốc”, Tô Minh quát lớn, nói ra từng câu từng chữ mà không hề có ý đùa cợt.
Nói xong, anh xoay người đưa Vân Thanh Thanh và Tò Ly đi về phía Huyền Diệu Tòng.
“Chuyện… Chuyện này phải làm sao?”, sắc mặt Tê Húy biến đối: “Chúng ta phải quay về thông báo cho cốc chủ ngay”.
Lớn chuyện rồi!
Tò Minh thật sự sẽ đến Tiên
Âm Cốc sao?
Với thực lực giết được Vương Nộ Thương thì…
Họ không thể không lo lắng được!
Họ nhất định phải nói sớm cho cốc chủ biết để chuẩn bị sớm.
Đám người Tê Húy vội rời đi.
Còn đám anh tài đang ở trên mặt biển cuối cùng cũng định thần lại.
Họ đều liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đỏ ửng với vẻ kích động.
“ỏi mẹ ơi! Mau… Mau đến Tiên Âm Cốc thôi.
Có… Có kịch hay xem rồi”.
“Lẽ nào Tô Minh muốn diệt xong Huyền Diệu Tòng thì sẽ tiêu diệt luôn Tiên Âm Cốc sao?”
“ôi chúa ơi! Điên thật rồi! Một mình một kiếm đến Tiên Âm Cốc, đúng là khiến người khác kích động”.
Nhất thời, đám anh tài ở đây đều vô cùng kích động, ra sức bàn luận rồi đi về phía Tiên Ám Cốc.
Chương 500: Bia Huyền Diệu
Tò Ly là người dần đường cho Tò Minh và Vân Thanh Thanh đến Huyền Diệu Tông.
Đường đi không xa, đặc biệt là họ còn ngồi Tử Hỏa Ưng.
“Anh ơi! Rốt cuộc một năm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao anh lại…”, trên đường đi Tô Ly rất phấn khích, thật sự muốn làm rõ xem một năm qua Tò Minh đã trải qua những gì.
Tò Ly tự nhân một năm nay mình đã trải qua vô số kỳ tích,
tạo ra vô số kỳ tích tu luyện thần tốc.
Nhưng nếu so với anh trai thì cô vẫn còn kém hơn rất nhiều.
Tò Ly cảm thấy tự hào và vui thay Tò Minh.
Tất nhiên, hơn cả là sự tò mò.
Tò Minh chỉ nói rất đơn giản nhưng Tò Ly lại nghe rất nghiêm túc.
Cò cứ nghe rồi nắm chặt cánh tay Tô Minh.
Khi cô nghe đến đoạn nguy hiểm thì không kìm nổi sự căng thẳng và xót xa.
Khi nghe đến đoạn Tô Minh thu hoạch được những bảo bối thì cò không kìm nổi mà nở nụ cười ngọt ngào.
Cò có cảm giác như mình hòa vào làm một với Tô Minh.
cảnh tượng này Vân Thanh Thanh nhìn thấy mà cũng cảm thấy ấm lòng….
Tình cảm của hai anh em đúng là đáng quý…
Rất nhanh, Tô Minh đã kể xong.
Anh đột nhiên xoay người,