Mà bởi vì bia Huyền Diệu hấp thụ rất nhiều máu của Tô Minh nên anh và bia Huyền Diệu bắt đầu có chút liên kết với nhau.
Mối quan hệ này cũng giống như quan hệ giữa Tô Minh và Thần Khôi vậy.
Rất kỳ diệu!
“Bia Huyền Diệu này lại có thể chậm rãi phát triến thành binh khí của bản mệnh tôi à”, Tô Minh nghĩ, dù sao cấp bậc bia Huyền Diệu cũng khá cao rồi, hơn nữa, uy lực của bia Huyền
Diệu cũng tăng lên theo thực của bản thân.
Ngoài ra, nếu thật sự không được nữa thì bia Huyền Diệu còn có thể cắn nuốt những bảo bối khác đế gia tăng uy lực của chính nó.
Dùng để bồi dưỡng binh khí bản mệnh rất thích hợp.
“Bia Huyền Diệu này cũng tốt thật.
Thiên Nữ tiền bối, tôi cảm thấy bây giờ mình gần như vô địch ở thế giới Tiểu Thiên rồi!”, Tô Minh nói, tế luyện bia Huyền Diệu, nói không chừng giết nhanh Vương Nộ Thương thì cũng có thể.
Nói một câu vò địch thế giới
Tiểu Thiên cũng không xem là ngang ngược.
“Nhưng lại cảm thấy giết chết một vài kẻ cực mạnh thì mới có thể nâng cao tốc độ tu luyện võ đạo”, Tô Minh lấm bấm tự nói.
Chỉ cần giết chết những kẻ cực mạnh thì có thể đạt được rất nhiều thứ tốt.
Như Phó Tử Lập, như Vương Nộ Thương.
“Thế giới rộng lớn, thế giới Tiểu Thiên chỉ là một hạt bụi nhỏ trong cả chư thiên vạn giới”.
Thiên nữ Tạo Hoá thản nhiên
nói: “Cho dù là thế giới Đại Thiên, so với cả nền văn minh mà nói thì đó cũng chỉ là một con kiến mà thôi”.
Tô Minh lập tức kiềm chế thái độ kiêu ngạo và nòng nổi của mình.
Đúng vậy, con đường võ đạo của bản thân chỉ vừa mới bắt đầu.
“Huyền Diệu Tòng, đến rồi!”.
Ngay lúc này, Tô Lỵ lại lên tiếng, âm thanh trong trẻo có chút hưng phấn, rốt cuộc cũng là cô ấy vẫn mang theo tính cách của thiếu nữ mà, đến Huyền Diệu Tông tìm bảo vật thì đương
nhiên sẽ phấn khích.
“Toàn bộ Huyền Diệu Tông có vẻ chẳng còn ai!”, Vân Thanh Thanh lên tiếng: “Có lẽ đã nhận được tin tức cha con Vương Nộ Thương đã chết nên chạy rồi”.
“Một đám nhát gan, mới như vậy mà đã chạy rồi, há chẳng phải toàn bộ mấy thứ đồ tốt của Huyền Diệu Tông đều bị bọn họ mang đi rồi sao?”, Tò Ly bĩu môi nói.
“Không!”, Tô Minh lại lắc đầu cười: “Kho báu các thứ của Huyền Diệu Tông đều vẫn còn”.
“Sao có thể chứ?”, Tò Ly rất
kinh ngạc.
“Những người bỏ chạy kia của Huyền Diệu Tông rất thông minh, biết được tính mạng mới là thứ quan trọng nhất.
Bọn họ chỉ chạy trốn, không dám mang theo kho báu của Huyền Diệu Tòng, đó lại là một lựa chọn rất sáng suốt!”, Tò Minh cười nói, đột nhiên nâng tay lên chụp lấy.
Đột nhiên.
Ầm!
ở bên dưới, đảo Huyền Diệu, nơi Huyền Diệu Tông toạ lạc chợt rung lắc một chút.
Một đống kho báu đã bị chân khí từ tay của Tô Minh bắt lấy.
“Đồ có giá trị chỉ có một vài linh