Một lát sau…
“Thằng khốn kia! Con trai tao chết trong tay mày, mày không hổ danh là yêu nghiệt tuyệt thế triệu năm hiếm gặp”, Mạt Thính Vũ nhìn về phía Tô Minh, ánh mắt trở nên phức tạp, chế giễu và có chút vui mừng.
Sau đó bà ta lại nói: “Đến cả Viêm Ma lão tổ cũng bị mày giết, thòng thường mà nói thì hòm nay Tiên Âm Cốc chắc chắn sẽ bị mày diệt, tiếc là… Ha ha… Tiếc thật….”
Nói xong, bà ta bật cười ha hả.
Nụ cười này khiến mọi người không thể hiểu nổi.
Lẽ nào Mạt Thính Vũ còn chiêu bài gì nữa?
Không thể nào!
Chiêu bài sử dụng Viêm Ma lão tổ chẳng phải đã là cực hạn rồi sao?
“Bà ta đang cố phô trương thanh thế?”, Vũ Bất Bại lẩm bẩm, cũng có chút tò mò, còn có dự cảm không lành.
“Tiếc là Cầu Nhi không chỉ có mẹ mà còn có bố nữa.
Nếu như không có bố nó thì bổn tọa cũng không sinh ra nó được”, giọng nói của Mạt Thính Vũ trở nên quái dị, vô cùng tàn nhẫn và đắc ý.
Bố của Mạt Cầu?
Không ngờ Mạt Thính Vũ lại chủ động nhắc đến bố của Mạt Cầu?
Lần này, có rất nhiều ánh mắt hứng thú và hiếu kỳ nhìn về phía Mạt Thính Vũ.
Trên thực tế, đây là một việc mà gần như tất cả cường giả của thế lực ẩn thế đều muốn biết… Rốt cuộc bõ’
của Mạt Cầu là ai?
Đây có thể coi là bí mật lớn nhất ở cả biển Vô Mệnh trong mấy chục năm gần đây.
“Haiz! Thính Vũ! Cầu Nhi đã chết, cô hà tất phải chìm đắm trong nỗi đau đó?”, đột nhiên vang lên một tiếng thở dài và một giọng nói quỷ dị lọt vào tai mọi người.
Bởi vì trước khi giọng nói này vang lên thì không có gì báo trước mà nó đến rất