Lúc này Lâm Yển mới thở phào nhẹ nhõm, trên trán toát hết mồ hôi, toàn thân cũng bị ướt đẫm.
Quan Hoàng nhìn sang phía con gái Quan Khuynh Thành của mình, nói: “Chơi đủ rồi, đùa đủ rồi, con về nhà được rồi chứ?”
Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có vẻ ấm áp, rõ ràng ông ta vẫn rất cưng chiều cô con gái duy nhất của mình.
“Tất… Tất nhiên là được rồi
ạ! Phụ hoàng! Con giới thiệu với người, đây là bạn con, người có thể cứu anh ấy không…”, Quan Khuynh Thành nhìn về phía Tô Minh, cẩn thận nói với giọng cầu xin.
“Chỉ là bạn? Nếu là bạn thì bổn hoàng có thể cứu!”, Quan Hoàng liếc Tô Minh, nói: “Chàng trai, cậu khá xuất sắc đấy, nhưng con gái bổn hoàng không phải là loại người như cậu có thế dòm ngó.
Bổn hoàng cũng muốn tốt cho cậu thôi.
Trong thế giới Đại Thiên có cả trăm ngàn thanh niên tài giỏi mạnh hơn Lâm Yển thích con gái tòi.
Cậu mà dòm ngó con bé thì chỉ có chết thôi.
Người phái biết thân biết phận, làm một yêu nghiệt xuất sắc ở thế giới Tiểu Thiên, rồi mai sau trở thành trùm một vùng cũng rất tốt mà, không phải sao?”
“Xin chào tiền bối”, Tô Minh thong dong, bình tĩnh chắp tay
cười chào hỏi.
“Phụ hoàng, người chỉ cần cứu anh Minh, không, cứu anh Tò thôi, cần gì…”, Quan Khuynh Thành cân đòi môi đỏ mọng, đòi mắt đằng sau cái khăn che mặt khẽ đỏ, nói.
Phụ hoàng đang sỉ nhục và cảnh cáo Tò Minh.
Điều ấy khiến cô rất tức giận!
Nhưng lại không dám cãi, bởi vì cô muốn Tô Minh sống, chỉ có phụ hoàng mới cứu được anh ấy.
“Câm miệng”, Quan Hoàng liếc nhìn con gái mình, nhàn nhạt quát.
Quan Khuynh Thành không dám nói tiếp vì cô quá hiểu ông ấy.
Nếu cò mà còn dám nói gì nữa thì ông ấy chẳc chẳn sẽ mặc kệ Tô Minh, rồi dẫn mình đi luôn.
“Chàng trai, cậu cảm thấy thế nào?”, Quan Hoàng muốn Tô Minh cho mình một câu trả lời và thái độ thuyết phục, phải cắt đứt lòng vấn vương của con gái mình.
“Tiền bối, đầu tiên, chưa bàn tới chuyện tôi có dòm ngó con
gái ông hay không”, Tô Minh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Quan Hoàng, xoa