Tống Cẩm Phồn cảm thấy vô cùng tủi thân, không phải vì cái tát này mà vì chị họ của cô ta.
Cô ta không phải kẻ ngốc nên tất nhiên biết hôm nay chị họ dẫn mình đến tham dự buổi gặp mặt này là vì cái gì?
Chính là để gán gép mình với cái tên Tiết Hưng kia, vậy mà không thèm nói trước, cũng không quan tâm xem cô ta có đồng ý hay không?
Tống Cẩm Phồn được coi như tiểu công chúa ở thành phố Nguyên Hải, có bao giờ chịu tủi nhục như này đâu? Lại còn bị tát một cái nữa.
Nhưng hiện giờ cô ta đang ở một nơi xa lạ như Đế Thành thì người quen duy nhất là chị họ Cao Tinh, vậy mà chị họ lại nhát gan không giúp mình.
Tống Cẩm Phồn một thân một mình thì có thể làm được gì chứ?
Lúc này mà cô ta tủi thân khóc lóc om sòm thì chắc chỉ nhận lại cái tát mà thôi.
Vì vậy lúc này cô ta không khóc, cũng không làm loạn lên.
Nhưng cô ta sẽ không bỏ qua chuyện này.
Đợi khi trở về thành phố Nguyên Hải thì cô ta sẽ nghĩ cách để đòi lại món nợ này.
Bởi cô ta không phải là người dễ bắt nạt đến vậy.
"Cẩm Phồn em cũng thật là...!Tiết Hưng mời rượu thì em cứ uống thôi”.
"Em nhìn xem, em làm mọi chuyện thành ra như này rồi".
"Nhà họ Tiết mạnh lắm đấy, chỉ đứng sau tám gia tộc thôi, chúng ta không dây vào được đâu".
"Sao em lại không nể mặt Tiết Hưng chút thế...”.
Bên cạnh Tống Cẩm Phồn có một cô gái đang với vẻ mặt ủ rũ, cũng có chút oán trách, có chút phiền não.
Cô ta nhỏ giọng nói với Tống Cẩm Phồn nhưng Tống Cẩm Phồn không thèm để ý-
Sau này Tống Cẩm Phồn sẽ không qua lại gì với bà chị họ này của mình nữa.
Lúc này, khi nhìn thấy đám