Đỉnh Cấp Vô Tình Hệ Thống

Bị Cướp Sắc (H)


trước sau

Hạ Vũ trong lòng tìm đối sách ứng phó, cởi ra áo khoác liền theo ánh sáng ở đây mà tìm tới chỗ chiếc giường lớn đặt giữa phòng.

Trong lòng thầm nghĩ, người đến chắc chắn có mưu đồ khác. Cư nhiên kêu hắn cởi quần áo để chắc chắn rằng hắn sẽ không chứa vũ khí để đánh trả hoặc gọi điện cầu cứu.

Nhưng là, đôi khi não bổ quá nhiều cũng là bệnh. Việc xảy ra tiếp theo đã khiến Hạ Vũ biết được bản thân đã suy nghĩ quá nhiều.

"!!!!!!!!!!!!!"

Vừa đi đến mép giường, Hạ Vũ liền bị Dạ Minh xô xuống giường, chưa để hắn kịp phản ứng thì hai tay đã bị cô cố định lại. Vốn dĩ muốn phản kháng nhưng là rất nhanh hắn liền bi ai phát hiện ra sự thật.



‎Hắn đánh không lại! Cô gái này nhìn vóc người cũng chỉ tầm 1m7, rất gầy nhưng sức lực lại mạnh đến kinh người. Ở trong tay của cô, Hạ Vũ căn bản liền giống như một con gà chờ người mổ xẻ.

"Nằm yên, đừng nhúc nhích."

Mà lúc này Dạ Minh liền cảm thấy vô cùng khó chịu, cô vốn dĩ đang cùng người của bang Chu Tước đàm phán, cũng không biết là bản thân bị ai ám toán mà thả xuân dược vào rượu của cô.

Vốn dĩ với nghị lực của cô thì hoàn toàn có thể chịu đựng được tác dụng của các loại xuân dược bình thường. Không ngờ rằng thuốc này lại có hiệu quả mạnh như vậy, mặc dù đã tắm nước lạnh vài lần nhưng cảm giác khô nóng trong người cô vẫn không vơi được phần nào mà càng lúc càng có tư thế tăng trưởng.

Đang chuẩn bị tìm đại một người để giải trừ dược lực thì cô lại nghe ở phòng em trai mình có tiếng động phát ra, nhưng không ngờ rằng khi bước vào lại gặp được một người lạ mặt đang ở đây.

"Ngươi ngoan ngoãn một chút, ta sẽ không làm đau ngươi."

Ngồi lên trên người Hạ Vũ, Dạ Minh lạnh mặt nói, nhanh chóng cởi ra cà vạt trên cổ hắn, đem hai tay hắn trói lại cùng nhau rồi cố định lên đỉnh đầu.

Mà lúc này, Hạ Vũ mới thấy rõ được bộ dáng của người đang trói hắn. Một gương mặt tinh xảo góc cạnh với một đôi mắt sắc bén như ưng đánh sâu vào thị giác của người nhìn.

Nhất là đôi mắt của cô quá lạnh, căn bản không phải là Hạ Vũ có thể bắt chước được. Đó là một loại ánh mắt lãnh khốc mang theo sát khí sau vô số trận chiến sinh tử cùng giết vô số người. ( Hạ Vũ gặp sư phụ rồi ≧∇≦)

"Có chuyện gì thì từ từ nói, cô rốt cục là muốn làm gì,..."

Hạ Vũ hiện tại liền bị Dạ Minh nhìn đến suy nghĩ trì trệ, ban nãy do uống rượu nên đầu của hắn vẫn còn có chút choáng, hiện tại còn xảy ra một loạt việc như vậy khiến hắn có cảm giác IQ của mình trở nên có chút không đủ dùng.

"Ta là muốn...Làm ngươi."

Ngẫm nghĩ một chút, Dạ Minh liền nghiêm túc phun ra hai từ này. Dường như để chứng minh cho lời nói của bản thân, cô liền đưa tay cởi ra một loạt cúc áo trên chiếc áo sơ mi của Hạ Vũ.

Đây là tư thế muốn cướp sắc hay sao? Đầu của Hạ Vũ ong ong mà quay cuồng, nếu cho hắn cơ hội thì hắn rất muốn trực tiếp cắn chết nguyên chủ. Để cho ngươi làm trạch nam, cho ngươi không tập luyện, hôm nay lần đầu tiên của ông đây liền phải mất ở chỗ này.

"Cô...ưm..."

Ngay khi Hạ Vũ định tiếp tục đàm phán thì cằm của hắn liền bị người nắm lấy, môi hắn cũng bị một đôi môi mềm mại che lấp. Trên môi liên tục bị người gặm cắn khiến hắn có chút đau, vừa mở miệng ra thì một đầu lưỡi đã nhanh chóng thừa cơ chui vào miệng hắn mà càn quét, câu lên lưỡi của hắn cùng nhau đùa nghịch.

Tiếng "chậc chậc" phát ra liền đặc biệt dâm mĩ, ngay khi Hạ Vũ cảm thấy không khí trong phổi mình đều sắp bị hút mất thì môi của Dạ Minh rốt cục cũng rời đi.

Tức giận trừng mắt nhìn Dạ Minh, Hạ Vũ cũng không thèm quan tâm tới cái gì cao quý lãnh diễm nữa. Tất cả mọi thứ đối với hắn hiện tại đều chỉ là mây bay. Giải quyết vấn đề trước mắt cái đã rồi tính sau.

"Ai cho cô hôn tôi hả? Mau buông tôi ra, tôi sẽ không tính toán việc này với cô..."

Mà Dạ Minh nhìn bộ dáng của hắn thì càng thêm khó nhịn, gương mặt bởi vì tức giận mà trở nên đỏ ửng, một đôi mắt xếch lúc này bởi vì nhiễm tình dục mà phủ một tầng sương mù mông lung, đôi môi mỏng bị hôn đến có chút sưng đỏ vẫn còn dính một tầng nước bọt ở phía trên, lúc này bởi vì nói chuyện mà liên tục đóng mở, mơ hồ có thể nhìn thấy cái lưỡi màu hồng hồng cùng với giọng nói khàn khàn lại đặc biệt câu nhân.

"Tiểu yêu tinh, ngươi đây là đang câu dẫn ta sao?"

Nghe thấy lời này của Dạ Minh, Hạ Vũ có xúc động muốn học máu. Ai đang câu dẫn cô kia chứ, phi, đúng là không biết xấu hổ mà. Phỉ nhổ ở trong lòng, Hạ Vũ lại lần nữa "hung tợn" trừng cô, ít nhất hắn cho rằng bộ dạng đó vô cùng "hung tợn".

Chỉ thấy Dạ Minh bắt đầu đưa tay cởi ra quần áo của bản thân, chỉ trong chốc lát thì một thân áo thun và quần jean bó đã bị cô cởi sạch, ngay cả đồ lót cũng không chừa lại.

Hạ Vũ hít vào một hơi khí lạnh, khó thể tin được mà nhìn Dạ Minh. Cô có một cơ thể vô cùng xinh đẹp cân đối, chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần đầy đặn thì đầy đặn, theo hắn dự đoán thì ngực của cô cũng có khoảng cúp D trở lên, eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, đặc biệt là làn da rất trắng. Có thể nói cơ thể của cô có thể đánh sâu vào lý trí của đàn ông.

Nhưng là,
phía trên cơ thể hoàn mỹ này cư nhiên lại chằng chịt các loại vết thương lớn lớn bé bé nhìn mà ghê người, có vết dao, vết súng,... trải dài gần như khắp người, mà đáng sợ nhất là một vết roi dài từ tận xương quai xanh bên phải đến tận hông bên trái, mặc dù đã trở thành vết sẹo mờ nhưng nhìn đến vẫn khiến người rợn sống lưng.

"Đừng sợ, nếu sợ thì nhắm mắt lại."

Thấy bộ dạng này của Hạ Vũ, Dạ Minh cứ cho rằng hắn là sợ cho nên hiếm khi mà nhỏ giọng dỗ dành, nếu là để đàn em của cô nhìn thấy thì sẽ cả kinh đến rớt cằm.

Nghe thấy lời này, Hạ Vũ cũng liền thuận theo mà nhắm mắt lại. Không phải bởi vì sợ mà là vì hắn không thể tưởng được một người như cô đã phải chịu đựng những điều gì. Hắn tin chắc, nếu những vết thương đó đều là ở trên người hắn, hắn hẳn là sẽ không thể chịu đựng được để sống đến bây giờ.

"Yên tâm, sẽ không đau..."

Âm thanh lạnh nhạt cùng nụ hôn ôn nhu nơi thái dương của hắn là hoàn toàn trái ngược với nhau, nhưng là nó đều được phát ra từ một người.

Hạ Vũ có thể cảm giác được tình trạng của cô có chút không đúng, giống như là bị hạ dược, thế nhưng cô bây giờ cư nhiên lại dỗ dành hắn trong khi người khó chịu lại là cô.

Cho nên, hắn đây là lập đền thờ trinh tiết để làm gì? Không phải chỉ là ngủ một giấc hay sao, con gái người ta còn không ngại thì hắn bày đặt làm mình làm mẩy cho ai xem. Bất quá là bị đè một lát thôi...

Chỉ là, nửa người dưới của hắn chợt lạnh, tiểu huynh đệ đang ngẩng đầu bên dưới cũng bị một bàn tay có phần hơi chai sạn bắt lấy. Không khỏi khiến hắn hít sâu một hơi.

Nhưng là, việc xảy ra tiếp theo lại khiến đầu óc hắn lập tức trở nên trống rỗng, một nơi mềm mại ẩm ướt đang dần dần bao quanh tiểu huynh đệ của hắn, bốn phía mềm mại mà siết chặt giống như có vô số cái miệng nhỏ đang thi nhau mút lấy khiến hắn sung sướng đến sắp phát điên.

Mà Dạ Minh liền không thoải mái như vậy, cảm giác đau đớn khiến cô có chút khó chịu, mặc dù đối với cô mà nói cảm giác này chả khác gì kiến cắn. Vì thế, cô quyến định tàn nhẫn mà ngồi xuống.

Khi vào đến nơi sâu nhất, cả hai đều không khống chế được mà thở hắt một hơi. Dạ Minh là vì đau đớn khi màng trinh bị đâm thủng, nhưng cũng may là cô bị hạ dược nên chẳng mấy chốc liền không còn đau đớn nữa, thay vào đó là cảm giác ngứa ngáy.



‎Nhưng là, một dòng nước nóng bỏng nhanh chóng chảy vào trong cơ thể cô, lúc này cả hai lại lần nữa cùng nhau cứng đờ.

Lúc này đây, Hạ Vũ thật sự rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Bản thân cư nhiên không khống chế được mà bắn. Phải biết từ khi hắn tiến vào đến bây giờ đều chưa được tới 10 giây. Nghĩ đến việc này, hắn liền hận không thể một cái tát chụp chết mình, ngay cả gương mặt dày như tường thành của hắn đều không nhịn được đỏ lên.

Nhìn thấy bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của Hạ Vũ, Dạ Minh liền có chút thấu hiểu mà nghiêm túc nói, vừa nói dưới eo cũng liền ra sức vặn vẹo.

"Đừng lo lắng, vì ngươi còn là xử nam nên lần đầu tiên thường sẽ bắn sớm một chút, đây là phản ứng sinh lý vô cùng bình thường, những lần sau cũng sẽ không như vậy."

Theo âm thanh lạnh nhạt giảng giải của Dạ Minh, tiểu huynh đệ của Hạ Vũ cũng rất không chịu thua kém mà đứng thẳng.

"Ưm, ngươi xem, đã cứng rắn..."

Vừa nói, Dạ Minh liền trên dưới phập phồng khiến cho tiểu huynh đệ của hắn ra vào trong cơ thể mình, âm thanh cũng mang theo một loại mị hoặc mà hừ nhẹ.

Mà Hạ Vũ lúc này đã nhắm chặt mắt lại, một bộ dạng nhậm quân thưởng thức. Hắn rất mệt tâm, không muốn nói chuyện. Hắn cảm thấy chuyện đang xảy ra có chút sai sai, nhưng cũng không rõ là sai ở chỗ nào.

Cảm giác sung sướng từ dưới thân liên tục truyền đến khiến da đầu hắn có chút tê dại, hắn ngặm chặt miệng không cho tiếng rên rỉ vui thích tràn ra, nhưng là tiếng hít thở ồ ồ cùng cơ thể nóng hổi đã bán đứng hắn.

"Ân...không cần nhịn...ưm...ta thích nghe tiếng của ngươi...ân...ngoan..."

Vừa nói, đôi môi của Dạ Minh liền ngậm lấy hầu kết đang lăn lộn của Hạ Vũ, sau đó dần di chuyển xuống cổ, xương quai xanh, để lại một loạt dấu hôn xanh đỏ.

"Ách...cô không..."

Nhịn không được mà phản bác một tiếng, nhưng lời ra khỏi miệng lại trở thành một tiếng rên rỉ trầm thấp. Vì thế Hạ Vũ quyết đoán ngậm chặt miệng, không muốn phản ứng Dạ Minh nữa.

**Lần đầu viết sắc nên nếu không hay thì thông cảm cho mình nạ. (~_^)

Vài chương sau chị nữ chính Nhóc thích thứ 2 sẽ lên sân nha.

**Thứ 7 Nhóc sẽ bạo chương vì được một tình iu đẩy KP nha. Mong mọi người thông cảm cho Nhóc, bởi vì chỉ T7,CN Nhóc mới có dư thời gian để viết thêm chương. >_<

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện