Mà lúc này, Giang Thuần đang ngồi giữa đại điện lại giật mình mà ngẩng đầu lên, sau đó vẫn như thường mà dịu dàng nói.
"Là cơn gió nào đã đưa Yêu vương đến chỗ cung điện này của ta a..."
Uy áp từ bốn phía tỏa ra khiến khuôn mặt mỉm cười của Giang Thuần đều có chút cứng nhắc vặn vẹo, cái ả nữ nhân khốn kiếp này...
"Giang Thuần, nên biết rõ thân phận của ngươi một chút. Nếu lại dám chạm vào người của bổn vương..."
Một giọng nói âm u như Tu la dưới địa ngục lại vang lên, biểu hiện rõ ràng sự tức giận của chủ nhân nó. Mà Giang Thuần cũng bị luồng uy áp này chấn cho khóe miệng liên tục trào ra máu tươi.
"...Bổn vương sẽ để ngươi hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này."
Đợi khi khí tức kinh khủng kia rời đi xa, Giang Thuần mới không nhịn được mà hộc ra một ngụm máu. Nhưng là, trên gương mặt nàng lại là một nụ cười vặn vẹo, nhất là khi phối hợp với khóe môi đang trào ra máu tươi kia lại càng đặc biệt quỷ dị.
"Huyết Cơ, một kẻ như ngươi cư nhiên cũng sẽ biết yêu a... Được lắm, ngươi càng muốn bảo vệ hắn thì ta càng muốn đem hắn hủy hoại...Chờ đó cho ta..."
- ------------------------------
Ở giữa một con đường mòn, bóng dáng của Hạ Vũ lần nữa xuất hiện trong không khí, sau khi nhìn xem xung quanh cũng không có phát hiện thứ gì nguy hiểm, hắn mới thở phào mà ngồi xuống đất.
"Mẹ kiếp, đúng là dọa chết bản thiếu a..."
Mệt mỏi mà nhắm mắt lại, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi nơi này mà thôi. Nhắc mới nhớ, hắn dường như đều sắp quên mất bản thân có một cái hệ thống cũng như nhiệm vụ.
"An nhàn thường sẽ khiến con người ta sa đoạ mà. Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi."
Hạ Vũ bây giờ liền vô cùng hối hận, nếu biết trước như vậy khi gặp Yêu vương hắn liền sẽ không quay người bỏ chạy rồi. Vốn dĩ nên lì lợm la liếm mà đeo theo nàng mới đúng, nhưng là cuộc sống vốn dĩ liền không có thuốc hối hận.
Ngay khi hắn vẫn còn đang rầu thúi ruột thì bên tai liền vang lên thanh âm của một cái nữ nhân.
"Bảo bối, ngươi là chạy cái gì? Bổn vương đáng sợ như vậy hay sao?"
Vừa nhìn sang, Hạ Vũ cũng là có chút kinh diễm, nhưng là rất nhanh hắn liền bình thường lại, thay thế đó là sự cảnh giác.
Nói không phải tự luyến, mặc dù hồng y nữ nhân này so với bất kỳ người nào hắn từng nhìn thấy đều đẹp hơn, nhưng là vẫn thua kém chính hắn một chút, thật sự là một chút mà thôi. (¬_¬)
"Ngươi là..."
Nghi vấn hỏi, trong tay Hạ Vũ liền xuất hiện một tấm Truyền tống phù, sẵn sàng tùy thời bỏ trốn.
"Yêu vương Huyết Cơ, nhớ kỹ cái tên này vì nó sẽ đi theo ngươi đến suốt đời, đồng thời ta cũng chính là thê chủ của ngươi."
"Còn có, nếu ngươi còn dám chạy lần nữa, bổn vương sẽ đánh gãy chân ngươi rồi xích lại bên người."
Nghe thấy lời tuyên bố cùng hâm doạ bá đạo này, Hạ Vũ cũng rất ngoan ngoãn mà đem Truyền tống phù cất đi. Đùa sao, nếu hắn chạy thì ai biết nàng có hay không thật sự đem chân hắn đánh gãy a.
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của Hạ Vũ, Huyết Cơ cũng rất vừa lòng mà đem hắn ôm lên. Bảo bối nhà nàng là ngoan nhất a, nghe lời đến như vậy, cơ mà dường như hơi gầy một chút, sau này phải hảo hảo dưỡng mới được.
"Ặc...Có thể hay không...Bỏ ta xuống? Ta có thể tự đi được..."
Nè nè, hắn và nàng bộ thân nhau lắm sao? Lại còn "bảo bối" nữa kia chứ. Nhất là mặc dù cách ôm kiểu công chúa này thật sự rất là lãng mạn, nhưng mà cmn, hắn là nam a... Nàng bế hắn như vậy thật sự ổn sao? Đến ngay cả xưng hô "bản thiếu" hắn cũng không dám nói ra miệng.
"Bổn vương thích."
Hạ Vũ không còn lời nào để phản bác, nàng ngưu a, vì nàng ngưu nên chỉ cần nàng thích thì hắn liền phải uất ức ở trong lòng mà
gặm cắn khoảng thời gian đen tối này. Nhưng là... Đây chỉ là mới bắt đầu cho tất cả mọi chuyện sau này mà thôi, đương nhiên chuyện này là nói sau.
Mà lúc này, chỉ thấy nhoáng lên một cái, hắn lại xuất hiện trong một căn phòng xa lạ. Vì thế, Hạ Vũ liền đem câu nói "hắn có thể tự đi được" rút trở về. Đây căn bản là sự so sánh giữa đi bộ và ngồi tên lửa a.
"Có thích không, bổn vương chuẩn bị cho ngươi..."
Nghe thấy nàng nói, Hạ Vũ mới thử đưa mắt nhìn xung quanh. Nhưng là sau đó một ngàn con thảo nê mã liền nhanh chóng ùa qua trong đầu óc hắn, nhất là khi Huyết Cơ đem hắn đặt xuống chiếc giường ở giữa phòng.
Đây là một căn phòng to lớn, bốn phía đều treo đầy lụa trắng, từ trên tường cho đến cửa sổ. Xung quanh cũng thắp đầy nến trắng, gió luồn qua liền nghe thấy tiếng chuông leng keng treo trên mành cửa. Nhất là cái giường mà hắn đang nằm, bốn phía cũng đều phủ xuống một tầng vải sa trắng.
Khóe mắt Hạ Vũ co rút một trận, trên trán cũng nổi lên gân xanh, ha hả, nếu phía đầu giường lại đặt thêm một cái lư hương thì hắn cũng đã ngỡ bản thân bước nhầm vào linh đường rồi.
"Bảo bối, màu trắng rất thích hợp ngươi..."
Thấy bộ dạng hậm hực tức giận này của Hạ Vũ, Huyết Cơ liền cười sủng nịch một tiếng, giơ tay chống lên giường, đem hắn giam cầm ở dưới thân.
"Yêu vương,..."
"Gọi bổn vương Huyết Cơ."
"Ha ha, Huyết Cơ, có thể hay không...đứng dậy?"
Hạ Vũ có chút khô khốc cười một tiếng, chẳng lẽ lại bị đè lần nữa sau? Không thể, không thể a...
"Đương nhiên...là không..."
"Ặc, vậy ngươi...rốt cục muốn gì?"
"Muốn ngủ ngươi."
Vừa nói, Huyết Cơ vừa ở trên đôi môi của Hạ Vũ xoa nắn một chút, hơi thở như lan mà phun ra ba từ này.
"Khoan đã, có phải hay không là tiến triển có chút nhanh? Không phải chúng ta còn phải thành thân rồi sau đó mới động phòng hay sao?"
Nghĩ đến cái cớ này, Hạ Vũ liền vô cùng bội phục bản thân mình, người cổ đại không phải cũng rất xem trọng tam cương ngũ thường...đi?
"Không cần, cứ trực tiếp động phòng là được. Bổn vương sẽ cho ngươi bất cứ thứ gì mà ngươi muốn, ngươi sẽ là Yêu hậu duy nhất của bổn vương..."
Vừa nói, Huyết Cơ vừa đưa tay giải khai đai lưng của Hạ Vũ, trong giọng nói tuy bá đạo nhưng lại phá lệ khiến người nghe cảm thấy vô cùng đáng tin cậy.
Hạ Vũ khóc ròng trong lòng, mặc dù đã không chắc chắn nhưng hắn cũng không nghĩ tới rằng ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
"Đúng rồi, khoan đã, nếu hiện tại ngươi đưa ta tới đây thì Tu Viên môn phải làm sao a?"
Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ liền nhanh chóng đưa ra vấn đề này, trong lòng cầu mong Huyết Cơ nghe lọt tai mà đem hắn đưa về a. Ai bảo hắn thật sự bị đè đến ám ảnh tinh thần rồi đâu.
"Chuyện đó ngươi không cần lo, bổn vương sẽ cho người đi báo tin cho bọn họ..."
"Nhưng là, bảo bối...ngươi cứ muốn ngăn cản bổn vương mãi như vậy là vì sao a... "
"Có phải hay không là vì ả nữ nhân kia?"
"Nói cho bổn vương, ngươi là bị ép buộc vẫn là tự nguyện?"
Âm thanh âm trầm của Huyết Cơ vang lên, từng câu từng chữ đều khiến đáy lòng Hạ Vũ liên tục lộp bộp. Nàng... Làm sao biết được kia chứ?
**Chương sau có H nha.