"Hạ Vũ a, xin lỗi vì hôm qua đã bỏ cậu một mình, chắc chắn sẽ không có lần sau đâu."
Phong Nhạc dường như làm nũng mà năn nỉ cùng với Dạ Ly Lạc đang dùng ánh mắt lấp lánh tỏ vẻ tán đồng khiến da gà của Hạ Vũ nổi lên dày đặc. Khốn kiếp a, đây là gây hại cho mắt người nhìn mà.
"A, nhắc mới nhớ, chị mày làm sao rồi A Nhạc?"
Dường như chợt nhớ ra chuyện gì, Dạ Ly Lạc liền hỏi Phong Nhạc một tiếng. Mà nhắc tới chuyện này, Phong Nhạc cũng là một bộ nghĩ mà sợ.
"Không sao cả. Cũng không biết vì sao cả người đều là máu nhưng một cái vết thương cũng không có. Bả không nói nên tao có dám hỏi đâu..."
Mà Hạ Vũ ở một bên liền nghe đến vô cùng nghiêm túc, nhanh chóng suy nghĩ đến một loại khả năng... Cả người đầy máu nhưng lại không có vết thương? Mặc dù trong lòng đang suy nghĩ nhưng Hạ Vũ vẫn là hỏi một chút.
"Chị của Phong Nhạc rất đáng sợ?"
Chỉ thấy cả hai người còn lại đều giống như sợ hãi gì đó mà run lên, đồng loạt gật đầu bày tỏ câu trả lời. Mẹ kiếp, đâu chỉ đơn giản là đáng sợ đâu, phải nói là kinh khủng thì đúng hơn..
"Chị của tôi lúc nào cũng là một bộ dáng âm u tràn đầy tử khí, nếu chọc phải chị ấy thì nhất định sẽ bị "dạy dỗ" cho một trận."
Phong Nhạc run lên mà nói, Dạ Ly Lạc ở bên cạnh cũng gật đầu như gà mổ thóc. Vì thế Hạ Vũ cũng đã hoàn toàn thấu hiểu được một sự thật, hai tên này chắc chắn đã từng bị cô ấy "dạy dỗ" rồi nên mới có biểu cảm như vậy.
Trong lúc ba người bọn họ đang nghiêm túc bàn luận thì một thân ảnh liền chậm rãi bước vào lớp học, thu hút ánh mắt của những sinh viên khác ở đây.
"Mẹ kiếp...hôm nay con nhỏ này lại đến trường hay sao?"
"Oa, mặc dù những mặt khác tệ đến... Không thể diễn tả nhưng tao cũng không thể không nói rằng: nhan giá trị quá nghịch thiên..."
"Ha hả, mày không cảm thấy cái tên mới chuyển trường đó còn đẹp hơn hoa hậu giảng đường hay sao..."
"Đẹp thì như thế nào, ông đây cũng không có gay."
"......."
Mặc kệ lời xì xào bàn tán của những người xung quanh, nàng vẫn như cũ nhanh chóng đi về phía cuối lớp trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Vốn dĩ đang cùng Dạ Ly Lạc cùng Phong Nhạc trò chuyện với nhau, cổ tay của Hạ Vũ lại bị một bàn tay nhỏ nhắn mạnh mẽ bắt lấy, nhíu mày nhìn qua, con ngươi của hắn liền lập tức co rúm lại.
"Bảo bối, bắt được ngươi rồi, có hay không lại muốn chạy?"
Mặc dù là mái tóc được cắt ngắn buộc thành đuôi ngựa cùng với một thân đồng phục hiện đại nhưng là gương mặt này, giọng nói này, cách xưng hô này căn bản không thể khiến Hạ Vũ quên mất được.
"Ồ, sao lại không nói gì a bảo bối?"
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc ( thật ra là kinh hách) của Hạ Vũ, Huyết Cơ tựa cười như không cười mà trêu chọc hắn. Để nàng xem lần này hắn lại làm cách nào để chạy được nữa đây.
Mà Hạ Vũ cũng đã nhanh chóng từ trong hoảng sợ mà lấy lại tinh thần, dưới ánh mắt của Huyết Cơ cùng những người khác, hắn liền đứng dậy nắm lấy tay nàng rồi kéo ra ngoài. Mà nàng hiện tại cũng rất vui vẻ mà để hắn lôi đi, nàng biết rõ lúc này bọn họ cũng cần một chỗ yên tĩnh để nói chuyện.
Phía sau dãy phòng học của đại học Thắng Thiên là một khu công viên được xây dựng riêng có diện tích rất lớn, bên trong có vô số loại hoa cỏ cũng như cây cối, đại thụ, là một nơi yên tĩnh phù hợp cho việc nghỉ ngơi thư giãn sau giờ học.
Mà lúc này, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang nhanh chóng đi đến đây, nói đúng hơn là chạy nhanh. Chỉ thấy cô gái kia bỗng dưng dừng lại, nắm lấy cổ tay của chàng trai liền kéo trở về khiến chàng trai có chút mất thăng bằng mà lảo đảo vài bước rồi mới đứng yên lại.
"Bảo bối, ngươi có lời giải thích gì hay không a? Lấy sính lễ của ta xong liền muốn chạy?"
Dưới câu hỏi này của
cô, Hạ Vũ cũng không biết nên làm ra phản ứng như thế nào. Nhưng là chưa đợi hắn phản ứng điều gì thì cô lại quăng cho hắn vô số thông tin khiến đầu óc hắn "ong ong" rung lên.
"Bảo bối, có phải hay không có thứ gì đó giúp đỡ ngươi, muốn ngươi lấy đi tinh huyết của ta?"
"Vậy có phải hay không nó không nói cho ngươi biết, tinh huyết của ta được để trong bình lưu ly là vì tặng cho đạo lữ của mình?"
"Còn có, có lẽ chính nó cũng không biết, tinh huyết của ta còn có một công dụng khác chính là định vị cùng bảo vệ, có tác dụng tương tự như huyết mạch khế ước vậy. Tỷ như hiện tại..."
Huyết Cơ bây giờ cũng không để ý lắm mà trêu đùa Hạ Vũ một chút. Nàng phải cảnh cáo tiểu bảo bối này một lần nữa nếu không hắn liền sẽ không biết sợ nàng, xem lời nói của nàng là gió thoảng bên tai.
Vì thế, ngón tay của Huyết Cơ liền chính xác đặt lên chỗ trái tim của Hạ Vũ, hắn chỉ cảm thấy máu cả người dường như đều đang sôi sục hướng về phía trái tim dồn tới, muốn phá thịt chui ra mà chạm vào đầu ngón tay trắng nõn kia.
Nhưng cũng may, chưa đợi hắn cảm thấy đau đớn thì ngón tay của nàng đã nhanh chóng rời đi, bá đạo mà buông ra lời hâm dọa.
"Nếu ngươi còn dám bỏ trốn khỏi ta, ta nhất định sẽ thật tốt tìm cách để ngươi ngoan ngoãn trở về."
Mà Hạ Vũ lúc này liền rất muốn tạc mao ( xù lông:v), còn sợ hãi sao? Đương nhiên là không rồi, hắn phát hiện từ khi trở về từ dị giới thì trái tim của hắn liền bị Huyết Cơ làm cho trở nên cứng cỏi rất nhiều rồi, ít nhất hiện tại hắn vẫn còn chưa bị dọa sợ.
[ Ký chủ vạn vạn đừng nghi ngờ hệ thống a, giống như Huyết Cơ nói, hệ thống thật sự không biết tinh huyết của nàng còn có loại tác dụng này.]
"Ồ, ngươi không sợ nàng phát hiện ra ngươi?"
[ Ặc, sau khi nâng cấp thì mức độ bảo vệ của hệ thống đã được tăng lên, nàng cùng lắm chỉ xem hệ thống là một món thần khí mà sẽ không suy nghĩ quá nhiều cũng như nghe được đối thoại giữa ký chủ và hệ thống. ]
Vì thế, Hạ Vũ cũng không lo lắng nữa mà ngẩng đầu, quả nhiên cũng không nhận ra sự khác lạ gì của Huyết Cơ cả.
"Huyết Cơ...thật sự...haizz, chỉ cần ngươi nói cho ta rằng ngươi muốn thứ gì, ta nhất định sẽ tìm cách đem nó lấy đến cho ngươi xem như cùng tinh huyết của ngươi trao đổi..."
Nhưng là, không để hắn kịp nói hết câu thì cả người đã bị đè dựa vào trên một gốc đại thụ, đôi môi cũng bị Huyết Cơ cho lấp kín.
"Lấy đi sính lễ của ta lại còn dám chạy trốn. Xem ra lá gan của ngươi vẫn còn rất lớn đấy bảo bối..."
"Hiện tại cư nhiên còn muốn dùng đồ vật trao đổi rồi đuổi ta đi sao? Tốt lắm, vậy lấy thân đến đổi đi..."
Sau khi kết thúc nụ hôn, Huyết Cơ giận quá hóa cười mà nói ra tuyên ngôn, vừa nói vừa dùng một loại ánh mắt nóng rực nhìn Hạ Vũ, dường như muốn đem hắn đục ra một cái lỗ thủng.
Vốn dĩ còn muốn phản bác gì đó, nhưng dưới "dâm uy" của Huyết Cơ, hắn cũng chỉ có thể đem uất ức hung hăng nuốt xuống bụng. Khốn kiếp a, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.