Vừa về đến Hạ gia, Hạ Vũ liền bắt đầu tĩnh tâm tu luyện. Hắn đã thầm nói hôm nay bằng mọi giá cũng nhất định phải tu luyện lên Luyện khí tầng 2, nếu không hắn sẽ đập đầu vào gối để tự tử.
Vì thế, từ giữa trưa cho tới xế chiều, Hạ Vũ vẫn luôn ngồi trong phòng tu luyện gần 6 tiếng đồng hồ. Cuối cùng, mặc dù tinh thần cùng cơ thể vẫn vô cùng tốt nhưng bụng của hắn cũng đã không chịu được nữa mà kháng nghị.
Nhưng là cũng không làm Hạ Vũ thất vọng cho lắm, hắn không những đã thành công lên đến Luyện khí tầng 2 mà còn ẩn ẩn có xu hướng lên cả Luyện khí tầng 3.
Nhanh chóng xuống lầu ăn khuya, Hạ Vũ mới chậm rãi rảo bước quanh vườn để tiêu thực. Nhưng là, ngay sau khi trở về phòng, Hạ Vũ liền bị một thân mồ hôi trên người bản thân làm cho khó chịu đến nhíu chặt mày lại, vội vàng mà đi vào nhà tắm. Thế nhưng, hắn không có phát hiện ra rằng, bản thân đã quên đóng cửa phòng lại.
Từ trong phòng tắm bước ra, trên người Hạ Vũ chỉ quấn lấy một chiếc khăn tắm ở ngang hông, lộ ra lồng ngực cùng đôi chân rắn chắc của hắn. Lúc này, mái tóc của hắn vẫn còn đang mang hơi nước, từng giọt từng giọt chảy xuống dọc theo cổ và bờ vai.
Đột nhiên, phía sau lưng của Hạ Vũ lại bị một người ôm chằm lấy, cảm giác mềm mại cùng nóng rực khiến Hạ Vũ có chút bất đắc dĩ mà nhíu nhíu mày.
"Huyết Cơ a, sau này đừng làm như vậy nữa."
Chậm rãi gỡ ra đôi tay đang ôm chặt lấy eo của mình, Hạ Vũ mới lắc lắc đầu mà xoay người lại.
Hắn nhớ rõ hôm trước Huyết Cơ dường như cũng đã cho hắn một cái ôm bất ngờ thế này a. Nhưng là, lần này nàng cư nhiên lại không đem hắn ôm vào lòng mà lại là ôm eo của hắn.
Thế nhưng, vừa quay đầu lại, đập vào mắt hắn lại không phải là người hắn dự đoán. Thay vào đó là một gương mặt nhỏ nhắn lúc này đã đỏ như quả gấc, mùi rượu nồng nặc từ người cô cũng nhanh chóng tỏa ra tứ phía.
"Làm sao cô lại ở đây?"
Nheo mắt hỏi, Hạ Vũ liền lạnh nhạt mà buông Hạ Di Di ra, dường như có chút khó chịu mà lùi về sau vài bước. Hắn mới không nhận việc bản thân giận cá chém thớt, bởi vì chính mình nhận lầm người mà thẹn quá thành giận đâu.
"Ha, Tam ca, anh tốt a..."
Hạ Di Di lúc này cũng không có bị bộ dạng lạnh nhạt của Hạ Vũ làm cho lui bước, thay vào đó lại còn nở một nụ cười ngốc nghếch rồi bước về phía Hạ Vũ.
"Tam ca a, anh có biết hay không...anh có một đôi mắt rất đẹp?"
Dùng hai tay nắm lấy hai bên thái dương của Hạ Vũ rồi kéo xuống, khiến hắn cùng cô mặt đối mặt với nhau. Hạ Di Di mới chậm rãi nói ra lời này, ánh mắt tuy đã trở nên mông lung nhưng cũng vô cùng nghiêm túc mà nhìn vào đôi mắt của Hạ Vũ.
"Tam ca,...nấc...mỗi khi nhìn vào đôi mắt của anh, em có cảm giác như bản thân có thể nhìn thấy cả một vũ trụ ở trong đó..."
"Nó như một...nấc...một cái hố sâu đem em hút vào bên trong..."
"...nấc...mặc cho có vùng vẫy như thế nào đi nữa cũng không thể...nấc...không thể thoát ra được..."
Ngoại trừ câu đầu tiên được nói một cách suông sẻ ra, những câu tiếp theo của Hạ Di Di luôn đi kèm với tiếng nấc, biểu hiện ra việc cô hiện tại đã rất say rồi.
Không biết từ khi nào, Hạ Vũ đã bị cô ép sát mà ngã ngồi xuống ghế sô pha. Nghĩ nghĩ, Hạ Vũ vẫn là nhíu mày rồi lạnh giọng nói, hắn sắp bị mùi rượu trên người cô làm cho hung đến choáng váng rồi. Cũng không biết là cô uống đến tận bao nhiêu.
"Cô say
quá rồi, mau đứng dậy đi."
Nhưng là, Hạ Di Di phảng phất cũng bị bộ dạng lạnh lùng này của Hạ Vũ làm cho khó chịu. Lúc này đây, cô cũng đã không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ thêm gì nữa, bây giờ cô cũng chỉ muốn hắn nhìn cô.
"Tam ca a, nhìn tôi đi."
"Hôn hôn tôi, có được hay không..."
Cũng không đợi Hạ Vũ trả lời, Hạ Di Di liền ở trên môi của hắn liếm láp gặm cắn, động tác vô cùng vụng về nhưng lại khơi dậy được dục vọng trong người của hắn.
"Không được."
Lạnh giọng mà đẩy cô ra, ánh mắt của Hạ Vũ liền có chút nghiêm khắc mà nhìn cô. Mẹ kiếp, hiện tại cô đã say đến mức này, ai biết khi cô tỉnh lại thì có đến ăn vạ hắn hay không a...
Nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Vũ, Hạ Di Di cư nhiên lại bẹp bẹp miệng mà khóc òa lên, đôi tay run run chỉ về phía Hạ Vũ mà bắt đầu lên án hành vi của hắn.
"Ô ô, anh cư nhiên lại hung dữ với tôi như vậy a..."
"Tại sao cô ấy lại có thể hôn anh...ô ô...còn tôi thì không thể a..."
Càng nói, Hạ Di Di lại càng thêm ủy khuất mà khóc đến tê tâm liệt phế. Từ nhỏ đến lớn cô đều là bảo bối được Hạ Bình yêu thương hết mực, làm sao có lúc lại bị người hung như vậy kia chứ.
"Ô ô...anh rất đáng ghét, vô cùng đáng ghét..."
Hạ Vũ bị Hạ Di Di làm cho có chút đau đầu mà xoa xoa mi tâm, hết cách, hắn liền phải bắt đầu xuống nước dỗ dành cô. Hiện tại, hắn có cảm giác bản thân đã chọc vào một cái phiền toái lớn rồi. Hắn rất ghét trẻ con có được không a, thật sự rất phiền phức. Vô cùng phiền phức!
Cũng không biết đêm qua cô có phải hay không là nhìn thấy hắn cùng Bạch Tiểu Mễ làm một chút chuyện gì rồi, cho nên cô mới có thể nói như vậy được a.
"Cô rốt cục muốn gì."
"Muốn ôm ôm...còn có...muốn hôn hôn nữa..."
Có chút nũng nịu mà chu môi ra, Hạ Di Di liền mang theo giọng mũi mà nói ra. Vừa nói, cô vừa giang đôi tay tỏ vẻ muốn được Hạ Vũ ôm lên.
Thấy thế, Hạ Vũ liền thở hắt ra một hơi, tự dặn lòng là không được chấp nhất với một người say như cô. Vì vậy, hắn liền nhẫn nhịn mà đưa tay đem Hạ Di Di bế lên, quay người liền muốn mở cửa đưa cô trở về phòng của cô.
"Tôi đưa cô về."
Nhưng là, hắn không thể không cảm khái Hạ Di Di thật sự rất nhỏ cùng rất nhẹ, ôm vào người hoàn toàn không có cảm giác nặng nề chút nào, càng giống như là bồng một đứa trẻ hơn. Nhưng là, giống như Hạ Vũ nói, trẻ con chính là vô cùng phiền phức...
"Không muốn trở về, không muốn."
"Muốn lên trên giường, muốn anh hôn hôn..."
"Còn có, muốn anh...tiến vào a..."
**Mọi người đừng lo a, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mình hoặc cứ xem tiếp đi. Mình viết truyện theo kết cấu logic, đã mở hố thì nhất định sẽ đóng lại.
**Chương sau toàn H thôi, không có nội dung cốt truyện đâu. Bạn nào không thích H có thể next qua.