Sử Trừng hỏi Dung Miên: "Đôi giày này có đẹp không?"
Giống như hầu hết các chàng trai ở độ tuổi hai mươi, Sử Trừng rất thích tất cả các loại giày thể thao.
Lúc này, cậu ta đang cầm điện thoại di động đưa Dung Miên xem một đôi giày mới tinh.
Dung Miên cúi đầu, lặng lẽ nhìn bức ảnh một lúc.
Một lúc sau, thiếu niên mới chậm rãi nói: "Gót giày hình như bị dính bùn kìa."
"...Đấy là logo của bọn họ mà cái cậu này."
Sử Trừng đau lòng nói rồi cúi đầu nhìn tấm hình: "Chờ đã, sao càng nhìn càng giống như bị dính bùn thế này..."
Dung Miên không nói gì.
Sử Trừng không ngoái đầu lại, thản nhiên quàng lấy vai Dung Miên, tiếp tục kể cho cậu nghe về lịch sử phát triển của thương hiệu và địa vị của nhà thiết kế ra đôi giày.
Dung Miên thỉnh thoảng gật đầu, giả vờ như mình đang lắng nghe rất nghiêm túc.
Nhưng thật ra, Dung Miên thất thần cả một ngày nay.
Cậu biết trạng thái của mình không đúng, nhưng bản thân lại không kiểm soát được.
Khổng Tam Đậu có thể coi là radar cảm ứng cảm xúc số một của Dung Miên.
Nhưng lần này, cho dù là cô kéo Dung Miên xem bao nhiêu video vui nhộn hay dạy qua màn trò sơn móng tay thì Dung Miên vẫn cứ như đi vào cõi thần tiên, làm gì cũng chậm rì rì, nói chuyện chỉ mỗi một chữ.
Khổng Tam Đậu vò đầu bứt tai, gấp đến nỗi tu hết ba bình nước Nông Phu Sơn Tuyền.
Cuối cùng Tam Đậu cũng đành bó tay.
Nhân lúc Dung Miên đang chơi với Sử Trừng, Khổng Tam Đậu lén lút gọi điện cầu cứu Vân Mẫn vốn đang làm kẹo mút bạc hà mèo ở quán cà phê.
Lúc Vân Mẫn đến phim trường vừa lúc Dung Miên mới quay xong.
Dung Miên ngẩng đầu lên, thấp giọng gọi chú Vân.
Vân Mẫn mỉm cười, khen ngợi cậu: "Diễn rất tốt."
Dung Miên dạ một tiếng rồi lại ngơ ngác trầm mặc không nói tiếp.
Khổng Tam Đậu ở một bên đang điên cuồng nháy mắt, Vân Mẫn lại hỏi: "Cái đuôi còn xuất hiện tình trạng như hôm bữa nữa không?"
Dung Miên lắc đầu.
Vân Mẫn thở dài, nói: "Nói chú Vân nghe, có chuyện gì vậy?"
Dung Miên hơi dừng lại, từng chút từng chút nghiêm túc kể cho Vân Mẫn nghe Chung Dập đã từ chối cậu như thế nào, kể chính miệng Chung Dập nói không thích chuyện tiếp khách của cậu, rồi chuyện không muốn nhìn nguyên thân của cậu ra sao.
"...Nhưng hôm qua anh ấy đã nhìn thấy nguyên thân của em rồi."
Dung Miên thấp giọng nói: "Chỉ là Chung Dập không biết mèo con là em.
Anh ấy sờ em, đối xử với mèo con vô cùng dịu dàng."
Hai tai của Dung Miên có hơi hồng lên.
Cậu cảm thấy Chung Dập thực sự là một người vô cùng mâu thuẫn.
Rõ ràng đã nói là không cần, không muốn xem thế mà tối qua ở trong vườn hoa lại nhéo mông của mình, còn nhìn...!
Dung Miên đột nhiên cảm thấy khổ sở.
"Cho nên, Chung Dập thà đi sờ một con mèo hoang không quen biết."
"Chứ nhất định không muốn nhìn nguyên hình của em."
Đối với con mèo hoang đi lạc trong hoa viên, Chung Dập sẽ nhẹ nhàng meo meo mà gọi nó, cho nó ăn xúc xích, thậm chí là còn sờ mông nó nữa.
Thế nhưng Chung Dập sống chết cũng không muốn nhìn nguyên thân của cậu– lúc nào cũng tức giận với cậu, hết từ chối lại còn tịch thu xúc xích của cậu nữa.
Mặc dù cái xúc xích đó vẫn chui vào bụng Dung Miên, nhưng lòng tự trọng của Dung Miên vẫn tổn thương rất nhiều.
Cậu không biết mình sai ở đâu.
"Rõ ràng những vị khách khác ai cũng thích em."
Dung Miên thì thầm: "Nhưng Chung Dập lại nói anh ấy không muốn nhìn hình mèo của em, không thích em đi tiếp khách..."
"Miên tử, Chung Dập là một con người."
Vân Mẫn thở dài nói: "Em có bao giờ nghĩ rằng ngay cả khi Chung Dập biết em là mèo thì cũng không hẳn vì bộ lông hay cái đuôi mà chọn làm bạn với em."
"Những lời khen ngợi mà khách nói với em là dành cho vẻ bề ngoài lúc em là mèo."
Vân Mẫn mỉm cười, nói: "Nhưng hiện tại xem ra, lúc trước Chung Dập giúp đỡ em hằn là vì đánh giá cao tính cách và kĩ năng diễn xuất của em, đúng không nào? Điều này không phải là đáng quý hơn rất nhiều sao?"
Dung Miên ngơ ngác nhìn Vân Mẫn.
"Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Chung Dập không có vấn đề.
Làm bạn với con người là một chuyện vô cùng khó khăn." Vân Mẫn nói, "Dù là tình bạn hay các mối quan hệ tình cảm khác thì quan hệ xã giao của loài người cũng rất phức tạp.
Cho nên xảy ra mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường."
"—Nhưng quan trọng nhất đó là một tình bạn thoải mái bình thường sẽ không khiến em phải cảm thấy khổ sở hay tự ti."
Vân Mẫn nói, "Vì vậy, chú nghĩ em cần phải có một buổi tâm sự nho nhỏ với bạn của em rồi."
-
Đã lâu rồi Thẩm Nghiên mới nhìn thấy trạng thái của Chung Dập có gì đó không đúng.
Hai người bọn họ đã đóng nhiều bộ phim với nhau.
Mỗi lần ở phim trường, Chung Dập luôn nắm chắc cảm xúc trong mỗi cảnh quay.
Thế nhưng hôm nay, trạng thái của Chung Dập rõ ràng không đúng lắm.
Chung Dập làm một tư thế tay xin lỗi với nhân viên đoàn phim: "Ánh mắt của tôi vẫn chưa đúng lắm.
Phiền mọi người quay lại một lần nhé."
Cũng may là tâm trạng của Chung Dập nhanh chóng hồi phục, không mất nhiều thời gian của mọi người.
Thẩm Nghiên và Chung Dập quen nhau đã nhiều năm.
Hai người đều không có loại tính cách che giấu lẫn nhau cho nên khi kết thúc công việc, Thẩm Nghiên trực tiếp hỏi: "Cậu và Dung Miên, hai người có chuyện gì sao?"
Động tác trong tay Chung Dập tạm dừng một chút.
Anh nhướng mắt nghi ngờ hỏi: "Làm sao chị biết?"
Thẩm Nghiên thở dài: "Ngày hôm nay ánh mắt của cậu cứ khóa chặt trên người người ta."
Chung Dập ngẩn người.
Hai ngày nay phải kìm nén những chuyện trong lòng khiến anh vô cùng khó chịu.
Thẩm Nghiên cũng không phải là người nhiều chuyện nên Chung Dập thở dài, nói sơ qua chuyện của mình và Dung Miên.
Tuy nhiên, Chung Dập giấu nhẹm chuyện công ty yêu cầu đứa trẻ này đi tiếp khách.
Thẩm Nghiên trầm ngâm.
Chung Dập thở dài: "Cho nên vấn đề bây giờ nghiêm trọng như vậy đó.
Chủ yếu là đứa nhóc này có chút khó giải quyết, em không biết..."
Thẩm Nghiên: "Vấn đề này có gì mà nghiêm trọng?"
Chung Dập sửng sốt: "Vấn đề này còn chưa nghiêm trọng nữa hả?"
"Trong giới chúng ta còn thiếu mấy chuyện này sao?"
Thẩm Nghiên khó hiểu nhìn Chung Dập: "Hơn nữa đứa nhỏ này còn có mục tiêu rõ ràng, chỉ là muốn ngủ với cậu mà thôi.
Người ta cũng nói thẳng rồi, cũng chẳng sử dụng mấy thủ đoạn dơ bẩn gì.
Trừ bỏ cọ vài bữa cơm của cậu ra cũng không mở miệng đòi này đòi kia.
Mấy cái này thì có vấn đề gì đâu?"
Chung Dập nghẹn ngào.
"Chủ yếu là sau khi em từ chối cậu ta, đứa trẻ này giống như muốn tự bế luôn vậy đó."
Chung Dập thở dài: "Em cũng không biết vì sao.
Trong lòng em cũng cảm thấy khó xử..."
"Khoan đã, cậu từ chối còn chưa đủ, còn dạy cho đứa nhỏ một bài học nữa.
Chẳng lẽ cậu còn muốn người ta mặt dày lại bám theo cậu hả?
Thẩm Nghiên nói trúng tim đen: "Mệt cho thằng bé còn phải nghe mấy lời thuyết giảng của cậu."
Chung Dập không nói nên lời.
"Lão Chung, cậu cũng gần ba mươi rồi." Thẩm Nghiên nói.
Ngay khi Thẩm Nghiên vừa nói xong, Chung Dập đột nhiên hiểu cô muốn nói gì.
"—đã đến lúc tìm một người yên ổn gia thất rồi."
Thẩm Nghiên nói nghiêm túc: "Chị không hiểu rõ đứa trẻ này nhưng đóng chung nhiều cảnh với nó rồi.
Chị nhìn ra được con người thằng bé vô cùng vô tư đơn thuần, chỉ thành thật một lòng muốn đóng phim.
Ít nhất nó không có ý nghĩ muốn hút máu cậu, cậu không muốn thử..."
Chung Dập đau đầu ngắt lời: "Em thật sự không cần."
Thẩm Nghiên thở dài: "Cậu ghét nó à?"
Chung Dập dừng lại, nói: "Em không thể nói không."
Thẩm Nghiên lại hỏi: "Thế cậu cảm thấy thằng bé có chỗ nào không tốt?"
Chung Dập: "...Cũng không có."
Thẩm Nghiên mỉm cười với Chung Dập, buông tay.
Chung Dập cảm thấy có chút bực bội.
Anh hiếm khi thường xuyên khó chịu vì một ai đó, nhưng đối với Dung Miên, Chung Dập có thể nói là vừa ghét vừa đau lòng.
Cách đây hai năm, trong bữa tiệc sinh nhật của mình, Chung Dập đã comeout với công chúng.
Nhưng mấy năm nay, anh đã dốc hết tâm sức cho sự nghiệp để giành giải thưởng, lịch trình thì bận rộn, hợp mắt cũng chẳng được mấy người cho nên đến bây giờ vẫn chưa