Khi Dung Miên không thể quyết định một việc, cậu thường có hai lựa chọn, hỏi ý kiến của Khổng Tam Đậu, hoặc hỏi ý kiến của Vân Mẫn.
Khi không biết ăn gì, mặc quần áo màu gì, hoặc khi không biết sơn móng tay màu nào khi chơi cửa hàng làm móng thời trang, Dung Miên thường nhờ Khổng Tam Đậu giúp đỡ.
Nhưng Dung Miên lúc này không biết mình có nên đồng ý với Chung Dập hay không.
Cậu chỉ biết mình thích cái gối ở nhà Chung Dập, thích Chung Dập nấu lạp xưởng và thịt viên cho mình ăn, cũng thích ở bên Chung Dập.
Nhưng Dung Miên không biết mình có thể làm được không, bởi vì có rất nhiều khách hàng ở quán cà phê mèo rất nhớ Dung Miên, còn có chú Vân nữa, cho nên Dung Miên không thể ích kỉ mà cứ đồng ý như vậy được.
Dung Miên không thể trực tiếp đồng ý với Chung Dập, vì vậy cậu đã hỏi ý kiến của Vân Mẫn.
Vân Mẫn lúc ấy còn đang dọn phân, nghe được phân vân của Dung Miên thì trầm ngâm một lúc, sau đó đóng cửa hàng.
Hắn gọi tất cả những con mèo trong quán, dù đang ngủ, đang ị, hay đang ăn cơm cũng tập hợp lại, bắt đầu một cuộc họp bàn tròn nghiêm túc tại bàn ở sảnh của quán cà phê.
Lần cuối cùng một cuộc họp kiểu này được tổ chức là vào năm ngoái để xác định danh sách đồ uống mùa đông mới cho quán.
Vào thời điểm đó, Khổng Tam Đậu và Dung Miên đã bỏ phiếu cho món trà sữa vớ, mặc dù doanh số của loại đồ uống này không lạc quan cho lắm.
"Người bạn Dung Miên của chúng ta gần đây đã gặp phải một số chuyện khổ não buồn bực."
Vân Mẫn nói: "Em ấy không thể đưa ra lựa chọn, cho nên muốn hỏi ý kiến của tất cả mọi người."
Những con mèo trên bàn vẫy đuôi, anh em nhà Quách đang bị phạt lau sàn cũng đặt cây lau nhà xuống.
"Điều đầu tiên." Vân Mẫn nói: "Dung Miên muốn nhổ răng khôn."
Những con mèo trên bàn nhìn nhau, một, hai con vẫy đuôi kêu meo meo vài lần để bày tỏ sự phản đối, mà Khổng Tam Đậu cũng đập bàn một cái rầm, kiên quyết bỏ phiếu chống đối.
"Không được!"
Khổng Tam Đậu giận dữ nói: "Là động vật ăn thịt, làm sao chúng ta có thể mất một chiếc răng được? Ít đi một cái răng đồng nghĩa với việc tốc độ ăn sẽ chậm hơn nhiều.
Điều này có thể khiến cho chúng ta có thể gặp phải những bất lợi..."
"Nhưng khi ở hình người ăn cơm, chúng ta đâu có cần đến răng trong cùng đâu."
Quách Tứ Qua chậm rãi ngắt lời cô nàng: "Hơn nữa, chúng ta mỗi ngày không cần phải tranh giành đồ ăn với người khác thì có gì mà bất lợi?"
Khổng Tam Đậu không nói nên lời.
"Hơn nữa răng thực sự rất đau, cậu sẽ không thể ngủ được."
Dung Miên nhỏ giọng nói: "Nhưng nhổ răng cũng rất đau."
"Cá nhân em, em cũng có suy nghĩ đau dài không bằng đau ngắn.
Suy cho cùng, đau răng có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến chất lượng cuộc sống."
Vân Mẫn gật gật đầu, nói: "Vậy thì có vẻ như có câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên rồi.
Bây giờ chúng ta xem tiếp đến câu thứ hai."
"Chuyện thứ hai."
Vân Mẫn nói: "Vẫn là nhân viên Dung Miên của chúng ta.
Trong đoàn phim, có một vị khách cực kì ưu ái Dung Miên, và vị khách này hiện đã đề xuất rằng muốn trở thành khách độc quyền của nhân viên Dung Miên."
Khổng Tam Đậu mở to mắt.
Cô đột nhiên quay mặt lại nhìn Dung Miên, như thể đoán được vị khách này là ai.
Tất cả những con mèo khác trong quán cà phê đều ghen tị mà nhìn Dung Miên.
"Tốt thật đấy.
Chỉ tiếp một khách hàng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Quách Ngũ Quỳ chua xót không thôi: "Có khách cao cấp như vậy, không còn bị ôm tới ôm lui, hơn nữa muốn ngủ thì có thể ngủ, muốn ị thì có thể ị..."
Dung Miên cũng có một chút kiêu ngạo.
Cậu suy nghĩ một chút rồi sửa lại thành như lời Chung Dập nói hôm đó: "Đây được gọi là khách VIP."
Khổng Tam Đậu là người duy nhất ở quán cà phê lưu luyến Dung Miên.
Cô lo lắng đến mức xoa xoa hai tay, cuối cùng không kìm được mà muốn dội gáo nước lạnh, cố gắng thay đổi suy nghĩ của Dung Miên.
Khổng Tam Đậu nói: "Một năm lận đó, có nghĩa là em phải ở với người ta trong cả năm, không được nghỉ ngơi một ngày nào cả..."
Dung Miên nói: "Nhưng khi em quay phim, em cũng có được nghỉ ngơi ngày nào đâu."
Khổng Tam Đậu dừng lại: "Sẽ không còn ai chơi với em nữa.
Anh ta là người duy nhất bên cạnh em, không còn ai ăn cơm với em---"
Dung Miên nói: "Trong nhà anh ấy có một cái tivi, anh ấy cũng nấu ăn rất ngon."
Khổng Tam Đậu lo lắng: "Vậy...!Vậy thì anh ta phải trả thêm tiền.
Anh ta muốn đưa em đi.
Còn những vị khách khác thích em thì sao..."
Dung Miên nói: "Anh ấy nói sẵn sàng trả gấp mười lần số tiền mà tất cả các vị khách khác bỏ ra."
Khổng Tam Đậu im bặt.
"Vậy thì không còn gì để bàn nữa rồi."
Vân Mẫn mỉm cười: "Hơn nữa, Dung Miên vẫn đang phải quay phim, nếu muốn về đây tiếp khách đúng là có chút bất tiện."
"Hơn nữa nếu là bao nguyên năm, chúng ta cũng có thể dùng lí do Dung Miên tìm được chủ nhân để nói với khách hàng, khách hàng hẳn là cũng sẽ hiểu."
Quách Ngũ Quỳ bổ sung.
Trong lúc nhất thời, Khổng Tam Đậu không tìm ra được lí do để phản bác.
Cô nàng chỉ biết quay mặt đi, khổ sở khịt khịt mũi.
Anh em nhà Quách bắt đầu tranh nhau tính tiền.
Phí vào cửa của quán cà phê là 50 tệ một người.
Ngoại trừ Vân Mẫn không tiếp khách, có tổng cộng mười lăm con mèo và một con Khổng Tam Đậu.
Giá vé vào cửa đã bao gồm đồ uống, giá khoảng chừng 20 tệ.
Vị khách VIP này không đến quán, trong trường hợp này thì sẽ không tính phí đồ uống cho nên còn lại khoảng 30 tệ ba giờ, cơ bản là 10 tệ một tiếng.
*1 tệ ~ 3400 VND.
50 tệ ~ 170.000 VND.
Thời gian Dung Miên quay phim mỗi ngày là khoảng sáu đến mười tiếng, không kể thời gian ngủ, tức là mỗi ngày tiếp khách từ năm đến sáu giờ đồng hồ...!
Mọi người bắt đầu sôi nổi tranh luận xem bao nhiêu tiền là phù hợp.
Có người cho rằng là khách VIP nên tăng giá.
Cũng có người cho rằng vì đã trả tiền cho một năm thì giảm giá một chút để tỏ lòng biết ơn.
Vân Mẫn cười, nói với Dung Miên: "Miên tử, lại đây một chút."
Dung Miên đi theo Vân Mẫn đến căn phòng phía sau quán cà phê.
Dung Miên nhìn thấy một chiếc cặp nhỏ trên tay Vân Mẫn.
Trong đó có đồ ăn cho mèo mà cậu thích nhất, một chiếc lược nhỏ để chải lông, và một cái chén ăn cơm hình chú vịt vàng yêu thích của Dung Miên.
"Giường bí ngô không thể để em mang đi được rồi.
Phải để lại một cái đỡ cho Tam Đậu nhớ em."
Vân Mẫn nói: "Chú Vân đã để hết đồ ăn vặt yêu thích của em trong cặp rồi rồi.
Khi em ở dạng người thì ăn ít mấy thứ này thôi.
Nhưng nếu nhớ nhà, hoặc quay phim bị áp lực thì em vẫn có thể ăn vài miếng..."
"Chú Vân." Dung Miên nhìn Vân Mẫn, "Em có thể không đi."
Vân Mẫn nói: "Anh ta đối xử với em rất tốt, em cũng thích anh ta, tại sao lại không đi?"
Dung Miên mím miệng.
"Anh ấy kì lạ lắm.
Rõ ràng lúc trước em cho anh ấy sờ lông miễn phí nhưng anh ấy không chịu."
Dung Miên có chút bối rối: "Trước đấy anh ấy nói không thích em tiếp khách, nhưng bây giờ phải bỏ ra một số tiền lớn mới có để làm khách VIP của em."
"Chú Vân, em không hiểu." Thiếu niên nói.
Vân Mẫn trầm ngâm.
"Bạn bè cũng có tính chiếm hữu."
Vân Mẫn mỉm cười đóng khóa cặp lại, đặt vào tay Dung Miên.
Hắn nói: "Cũng giống như việc Tam Đậu luyến tiếc không để em rời quán cà phê, thì với tư cách bạn của em, Chung Dập cũng hoàn toàn không muốn thấy em tiếp khách."
"Tuy nhiên, tính chiếm hữu này cũng có một phạm vi nhất định."
Vân Mẫn nói: "Nếu vượt qua giới hạn này, khái niệm bạn bè sẽ trở nên mơ hồ hơn.
Lúc đó có