Chung Dập suy nghĩ rất nhiều.
Ngay từ đầu, cảm giác khiếp sợ và mờ mịt khẳng định là có.
Rốt cuộc không một người bình thường nào sau khi biết chuyện này mà có thể bình tĩnh trong vòng ba giây được cả.
Nhưng với sự tình của của Khổng Tam Đậu hai ngày trước, Chung Dập chấp nhận chuyện này nhanh hơn rất nhiều so với dự tính.
Điều mà làm Chung Dập lấn cấn đó là những lời mà anh nói với Dung Miên.
Chung Dập thực sự không nghĩ tới cái gọi là tiếp khách, lại là tiếp khách ở quán cà phê mèo.
Cho nên trong mắt Dung Miên, tiếp khách trong mắt Dung Miên chỉ là một con mèo được một vị khách sờ lông và ôm vào lòng mà thôi.
Còn ý nghĩa tiếp khách trong mắt Chung Dập, đó hoàn toàn là một thế giới khác.
Anh cũng không nghĩ là hai người ông nói gà bà nói vịt lâu như thế lại vô tình thích hợp như vậy.
Chung Dập nhớ lại bản thân đã từng nói cái gì mà "tự trọng tự ái", rồi "tôi muốn làm khách VIP", "tôi tự có sắp xếp của mình", thì cảm thấy choáng váng không thôi.
Có lẽ Dung Miên chưa bao giờ thực sự hiểu những gì anh nói, hoặc có lẽ cũng chưa bao giờ ghi nhớ những lời này trong lòng.
Thiếu niên mỗi ngày chỉ vui vẻ hỏi anh tối nay có thể ăn thịt nhiều hơn không hoặc có thể hôn thêm một cái nữa không.
Dung Miên trông lúc nào cũng có vẻ ngơ ngác không có đầu óc, lúc nào cũng chỉ biết đến Chung Dập.
Chung Dập không dám nghĩ, nếu ngày đó tình cờ gặp Dung Miên ở trong nhà vệ sinh ăn đồ hộp là một người khác, thì câu chuyện này sẽ như thế nào.
Điều khiến Chung Dập cảm thấy chua chát hơn cả là có lẽ trong mắt mèo con Dung Miên, hôn môi chỉ là hành động yêu thương đặc biệt đến từ vị khách VIP của mình, chứ không hề biết rằng ở góc độ của một con người, chỉ những người yêu nhau mới có thể hôn môi.
Chung Dập vẫn luôn cho rằng mình quá bảo thủ, còn Dung Miên thì quá chủ động và táo bạo nhưng giờ đây có vẻ như là ngược lại.
Chung Dập dần dần lấy lại bình tĩnh thì bỗng nhiên ý thức được, ngày hôm qua bản thân tê rần cả người, vội vàng bỏ đi mà quên mất cảm thụ của Dung Miên.
Anh nhớ lại lúc đó đôi mắt của Dung Miên dường như đỏ hoe, trong lòng chợt cảm thấy không ổn.
Ngay lập tức anh biết mình phải làm gì.
Chung Dập cũng không ngủ được cho nên mới sáng sớm tinh mơ đã đi đến một siêu thị ở gần đó, nhìn chằm chằm kệ đồ ăn cho mèo, ngẩn người hồi lâu cũng không biết nên mua vị nào.
Chọn đồ ăn cho mèo mà cứ như mua hoa.
Cuối cùng Chung Dập quyết định mua mỗi loại hai hộp.
Anh trở lại khách sạn, đứng trước cửa tập luyện để lát nữa phải nói gì với Dung Miên thì Dung Miên vừa lúc mở cửa ra.
Có thể là do có rất nhiều đồ hộp, hoặc có thể chỉ vì Dung Miên hiếm khi nói không với Chung Dập.
Rốt cuộc, Dung Miên chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó từ từ xách bao ni lông lui một bước, để Chung Dập bước vào.
Phòng khách sạn không rộng, ngoại trừ cái giường lớn ra thì không có chỗ nào để ngồi.
Cũng may là ngoài ban công còn có một bộ bàn ghế nhỏ để ngắm cảnh.
Dung Miên đi ra ngoài, đặt túi lên bàn.
Chung Dập đi theo thiếu niên rồi cũng ngồi xuống.
Bên ngoài là biển, trời vẫn còn sớm.
Bầu trời chuyển từ màu hồng cam sang màu xanh lam nhạt, dường như nhịp điệu của mọi thứ đã dần chậm lại.
Nắng sớm nhu hòa chiếu lên sườn mặt Dung Miên.
Chung Dập nhìn cậu từ từ chậm rãi mở túi nilong, nhìn chằm chằm vào các lon đồ hộp bên trong, lông mi hơi run lên.
Chung Dập cảm thấy lòng mình dịu lại.
Chung Dập nói: "Ăn thôi."
Dung Miên nhướng mi, trầm mặc nhìn Chung Dập một lúc, đột nhiên hỏi: "Vậy anh ăn cái gì?"
Chung Dập ngẩn người.
Dung Miên dừng một chút, đẩy túi nilong về phía Chung Dập, nhỏ giọng nói: "Em không ăn."
Cả người Chung Dập choáng váng: "Vì sao?"
Dung Miên quay mặt đi, khô khan nói: "Em không thích."
Dung Miên vừa nhìn thấy trong túi có vài loại đồ hộp, hầu hết đều là vị ưa thích của mình.
Tối qua cậu rất buồn, chỉ ăn một miếng bánh sinh nhật mà Khổng Tam Đậu đưa cho cho nên bây giờ quả thật vô cùng đói bụng.
Chung Dập mua đồ hộp nghĩa là muốn đối xử tốt với cậu, Dung Miên cũng cảm thấy cao hứng.
Nhưng cậu lại không muốn ăn trước mặt Chung Dập.
Bởi vì Dung Miên không muốn Chung Dập cảm thấy mình khác với anh ấy.
Biểu tình kinh ngạc của Chung Dập khi nhìn thấy cái đuôi của mình hôm qua vẫn khiến Dung Miên cảm thấy canh cánh trong lòng.
Thiếu niên không muốn khiến mình trông kỳ lạ trong mắt Chung Dập, cũng không muốn Chung Dập nghĩ rằng mình là một tồn tại đặc biệt phiền toái cần phải cố tình đối xử tốt đến như vậy.
Chung Dập ngẩn ra một chút, cũng loáng thoáng đoán được điều gì.
Dung Miên cúi đầu thật lâu không lên tiếng.
Một hồi cậu nghe được bên cạnh vang lên tiếng sột soạt của túi nilong giống như Chung Dập lấy thứ gì đó ra.
"---Là cá ngừ trộn thịt gà."
Dung Miên nghe được Chung Dập ngồi bên cạnh chậm rãi mà đọc cái gì đó, lại giống như lẩm bẩm một mình: "Thịt gà cũng được, có thể tăng cơ giảm mỡ.
Em không ăn thì anh ăn trước."
Tai của Dung Miên lập tức dựng thẳng lên.
Sau đó, cậu nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Dung Miên mở to mắt, bởi vì đó là âm thanh mà cậu quen thuộc nhất, âm thanh mở nắp lon.
Dung Miên không nhịn được, đột ngột quay đầu nhìn về phía Chung Dập.
Chung Dập giơ một cái lon đã được mở nắp lên, giống như đang uống nước mà ngửa cổ cắn một miếng, vẻ mặt nhai nuốt vô cùng tự nhiên, sau đó nhìn Dung Miên: "Loại cá này rất mềm."
Dung Miên ngơ ngác không nói nên lời.
Sau một lúc, cuối cùng thiếu niên cũng có phản ứng.
Cậu có chút sốt ruột mà vẫy tẫy tay với Chung Dập, nói: "Anh không được ăn cái đó."
Chung Dập mới vừa cho rằng người này mềm lòng rồi, kết quả lại thấy Dung Miên dừng lại một chút rồi nói thêm: "Vị đó ăn không ngon.
Anh đổi sang cái hộp kia kìa, vị cá ngừ mới là ngon nhất."
Chung Dập: "..."
Sắc mặt Chung Dập cứng đờ.
Cũng may là anh phản ứng nhanh, lập tức bật chế độ ảnh đế, giả bộ ra vẻ mờ mịt hỏi: "A...!Anh thấy trên này chỉ có tiếng Anh thôi.
Hộp nào là cá ngừ?"
Dung Miên mím môi.
Cậu kéo túi nilong lại phía mình, ôm vào trong ngực, sau đó lấy ra từng cái một, sắp xếp dựa theo khẩu vị của mình.
"Anh có thể nhìn ảnh trên hộp."
Dung Miên nghiêm túc chỉ cho Chung Dập: "Hai con này đều là cá ngừ, nhưng mà cá ngừ đại dương thì trông rất xấu, ngắn ngủn, không với cá ngừ." (*)
(*) Ở đây Dung Miên dùng tên hai loại cá khác nhau, một loại là (吞拿鱼), còn một loại là (金枪鱼).
Mình tra trên google thì hai con này ở Việt Nam đều gọi chung là cá ngừ hết, mình không biết tên riêng của hai loại này như thế nào nên câu này tạm dịch như thế.
Bạn nào rành tiếng Trung thì giải thích thêm cho mình nhé.
Chung Dập à một tiếng, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, Dung Miên phấn khích mím môi.
"Em thích nhất là vị này.
Đây là vị tôm trộn với cá ngừ, một số thì lại trộn với thịt cua.
Có một nhãn hiệu khác ăn ngon hơn nhưng chú Vân nói trong đó có chất dẫn dụ thực phẩm (*) cho nên không cho tụi em mua."
(*) Chất dẫn dụ thực phẩm: Vị thịt được tạo ra bởi phản ứng Maillard (tổng hợp hóa học), chiết xuất nấm men (sản phẩm lên men tự nhiên), hoặc thủy phân protein trong mỡ của động vật để tạo ra mùi thơm, khiến người và động vật có cảm giác ngon miệng.
(Đọc thêm ở cuối chương)
Dung Miên chỉ vào một lon trước mặt, tiếp tục cẩn thận giải thích cho Chung Dập: "Cái này cũng rất ngon, nhưng không có tôm trong đó..."
Đột nhiên Dung Miên nhận ra hình như mình đã nói quá nhiều, cậu dừng lại, liếc Chung Dập một cái rồi ngừng nói.
Bầu không khí dường như lại trở nên lạnh lẽo.
Chung Dập nhanh chóng chọn hai hộp cá ngừ đại dương, đặt một hộp trước mặt Dung Miên, một hộp trước mặt mình rồi mở ra.
Chung Dập căng da đầu, lại ngẩng đầu lên cắn một miếng nữa.
Thật ra, bản thân Chung Dập bị mùi tanh làm cho tê dại.
Cho nên anh trực tiếp nuốt xuống luôn chứ không nhau, bằng không thì không thể nào nuốt nổi.
Dung Miên tò mò mà nghiêng mặt nhìn chằm chằm Chung Dập.
Chung Dập hình như cũng không cảm thấy ăn đồ hộp là một chuyện rất kỳ quái.
Vì vậy Dung Miên từ từ vui vẻ lên.
"Anh chờ một chút."
Dung Miên nghiêm túc nói với Chung Dập: "Nếu như không có thìa mà anh lại rất muốn ăn đồ hộp thì anh có thể làm như thế này."
Chung Dập nhìn Dung Miên móc cái khoen trên nắp lon ra, sau đó khéo léo gấp miếng kim loại phía trên nắp lại, dùng nó như một cái thìa, lấy con cá ra khỏi hộp rồi nhét vào miệng.
Cậu quay mặt lại, nhìn về phía Chung Dập, vẻ mặt vô cùng phần khởi mang theo chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Chung Dập nhìn đến mức thất thần.
Anh tự hỏi nếu bây giờ cái đuôi của Dung Miên còn ở đó, có phải sẽ giống như tâm tình lúc này của chủ nhân mà khẽ vui vẻ lắc lư hay không.
Chung Dập hồi thần.
Anh lên tiếng, cũng học động tác của Dung Miên gấp lại, xúc một miếng, gian nan nuốt xuống.
Chung Dập: