Đầu lưỡi của động vật họ mèo trời sinh đã có gai.
Khi đầu lưỡi của mèo đen nhỏ ngậm lấy đầu ngón tay Chung Dập, cảm giác hơi ngứa và ẩm ướt giống như có một dòng điện nhỏ chạy qua khiến anh run lên nhè nhẹ.
Điều đáng sợ hơn là Chung Dập không nhịn được mà bắt đầu ảo tưởng, nếu Dung Miên tự mình làm điều này, thì cảnh tượng sẽ như thế nào?
- -Có phải thiếu niên cũng sẽ giống như bây giờ, ngây thơ dịu ngoan mà ngẩng mặt lên, sau đó rũ mắt thong thả mà kề sát vào ngón tay mình, vươn đầu lưỡi, lại...!
Chung Dập cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề.
Mèo đen nhỏ không biết Chung Dập đang nghĩ gì.
Nó chỉ cúi đầu xuống, liếm lòng bàn tay của Chung Dập một lần nữa.
Một lúc lâu, nó như ngẩng đầu lên nhìn Chung Dập, như chờ đợi anh làm điều gì đó.
Chung Dập không hiểu được, chỉ có thể do dự đưa tay ra sờ sờ đầu của nó.
Thấy Chung Dập không hiểu ý mình, mèo đen nhỏ nghiêng đầu nhìn anh một lúc.
Chốc sau, nó chỉ có thể cúi đầu, khẽ kêu meo meo như có chút mất mát.
Sau đó Chung Dập nhìn cái đuôi của nó run lên, mèo đen nhảy khỏi ghế sô pha và chạy lên lầu.
Chung Dập dường như hiểu tại sao cách làm việc và nói năng của Dung Miên lại táo bạo đến thế.
Những hành vi trước đây có vẻ như thẳng thắn trêu chọc chẳng qua là do bản tính ngây thơ của động vật nhỏ, không biết xử sự đưa đẩy khéo léo như còn người mà thôi.
Ví dụ như lần đầu tiên, cởi quần trong nhà vệ sinh để thể hiện tài năng của mình, sau đó lại vui vẻ đề nghị ngủ chung, cuối cùng đến ngày hôm nay liếm ngón tay, tất cả những hành động mà đứa nhỏ này làm chẳng qua là để biểu đạt tình bạn trong thế giới động vật mà thôi.
Nhưng thiếu niên không biết rằng trong mắt Chung Dập từ góc độ của con người, mỗi hành vi như vậy đều giống với một ám chỉ mờ ám làm anh đã có một khoảng thời gian cực kỳ phức tạp để có thể tiếp thu hết được.
Chung Dập thở ra, cúi đầu, vân vê đầu ngón tay.
Năm phút sau, Dung Miên chậm rãi bước xuống lầu.
Cậu mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, đầu tóc hơi bù xù, chỉ đứng ở đầu cầu thang từ xa nhìn chằm chằm vào Chung Dập, không hề nói một lời.
Sau một lúc lâu Dung Miên mới lên tiếng: "Xúc xích mà thịt xông khói còn chưa hết hạn sử dụng.
Anh nhớ nhầm rồi cho nên hai ngày nay em cũng chưa có ăn."
Tất nhiên Chung Dập biết chúng vẫn chưa hết hạn, bởi vì đây vốn là một lời nói dối mà anh cố tình nói để kiểm tra xem Dung Miên có tiếp tục sống ở nhà mình hay không.
Chung Dập tạm dừng một chút, nói: "Vậy thì tối nay chiên thêm một chút cho em."
Dung Miên nhìn anh, khẽ ừ một tiếng.
Thế là hai người bắt đầu bận rộn trong bếp.
Dung Miên nhận ra Chung Dập chiên xúc xích ngon hơn mình làm, vì Chung Dập sẽ dùng dao rạch một số vết nhỏ song song trên thân xúc xích, sau đó mới chiên chúng trên chảo.
Dung Miên hỏi anh tại sao phải làm như thế, Chung Dập trả lời làm vậy sẽ làm xúc xích cháy cạnh và ngon miệng hơn, hơn nữa nhìn rất có cảm giác thèm ăn.
Dung Miên cảm thấy Chung Dập thực sự rất lợi hại.
Mặc dù mỗi lần đứa nhỏ này vào bếp thường chỉ làm vướng tay vướng chân chứ chả có ích gì, nhưng Chung Dập biết người này chắc chắn không muốn nhàn rỗi nên giao nhiệm vụ cho Dung Miên đi pha nước chanh.
Dung Miên cẩn thận lựa chọn một quả chanh khá thơm, dành hẳn mười lăm phút để cắt nó ra thành hai phần đều nhau, sau đó pha với nước nóng rồi thả một lát chanh vào ly.
Cuối cùng, Dung Miên ngửi ngón tay dính đầy nước chanh của mình, mặt nhăn hết lại, đi rửa tay lâu thật lâu mới sạch hết được.
Bữa tối bắt đầu trong im lặng.
Dung Miên cúi đầu cầm đũa lên, lẳng lặng bắt đầu điên cuồng mà cắn xúc xích.
Nhìn tốc độ ăn của đứa nhỏ, Chung Dập có thể thấy được người này hai ngày nay quả thật là thèm muốn điên rồi.
Lúc này Chung Dập quả thật sẽ không ngăn Dung Miên ăn thịt, nhưng anh luôn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì nguy cơ đứa nhỏ sẽ bị sặc khá là cao.
Vì vậy, Chung Dập bắt đầu tán gẫu.
Anh hỏi Dung Miên hai ngày nay đã làm gì để gián tiếp làm chậm tốc độ ăn của thiếu niên.
Dung Miên nuốt nước miếng, đặt đũa xuống, suy nghĩ một hồi.
"Em quay lại quán cà phê mèo để giúp chú Vân chọn một món tráng miệng mới, bao gồm bánh mousse và bánh phô mai."
Dung Miên dừng lại, sau đó quan sát sắc mặt của Chung Dập, nhỏ giọng bổ sung: "Em không có tiếp khách.
Em chỉ về có một ngày thôi."
Hai chữ tiếp khách làm trái tim Chung Dập bất giác giật nảy lên.
Một lúc sau anh mới phản ứng lại, tức khắc lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười, chỉ nói: "...Bánh mousse có vẻ rất ngon."
Dung Miên gật đầu: "Em còn đọc kịch bản rồi chơi trò chơi."
"Em đã hoàn thành các màn thành ba sao hết rồi."
Dung Miên lấy di động ra, mở giao diện trò chơi, tự hào đưa cho Chung Dập xem: "Nhưng mà phải xem một đoạn quảng cáo dài ơi là dài mà không được bỏ qua."
Dung Miên nói rất nhiều, chia sẻ từng chút một về những điều nhỏ nhặt đã xảy ra trong cuộc sống của mình với Chung Dập, bao gồm cả những bông hoa bồ công anh cậu nhìn thấy trong vườn và cả những bông hoa sen được chạm khắc mà cậu tìm thấy trên nền gạch phòng tắm.
Chung Dập vừa nghe, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Nói xong mệt, Dung Miên lại cúi đầu xuống, chậm rãi gắp một cái xúc xích nhỏ nhét vào miệng.
Chung Dập thực sự khó hiểu.
Anh tự hỏi không biết loại xúc xích phổ biến nhất bán trong tủ đông siêu thị có thực sự ngon đến vậy không.
Vì vậy Chung Dập do dự, cuối cùng không nhịn được cầm đũa lên nếm thử một miếng.
Hương vị cũng được, nhưng hơi dầu một chút.
Cùng lúc đó, mới vừa ăn xong đợt thứ hai, Dung Miên nâng mắt nhìn Chung Dập, nói vô cùng nghiêm túc: "Chung Dập, đã bốn ngày rồi anh không hôn em."
Chung Dập vừa mới chuẩn bị nuốt miếng xúc xích, tức khắc bị nghẹn trong cổ họng.
Anh tạm dừng ba giây sau bắt đầu ho dữ dội.
Nguy hiểm quá.
Chung Dập hoảng hốt suy nghĩ, thật sự là quá nguy hiểm rồi.
Có phải tất cả những con mèo trên thế giới đều có tính tình thẳng thắn hay chỉ có một mình con đang ngồi trước mặt anh bây giờ...mới như thế vậy?
Trước tiên Chung Dập chỉ có thể uống một ngụm nước chanh để xoa dịu cổ họng.
Một lúc sau anh mới lên tiếng: "....Hai ngày nay không phải là anh ở nơi khác sao?"
Dung Miên à lên.
Cậu tạm dừng một ít, học theo bộ dáng của Dung Miên, vùi đầu uống nước chanh.
Sau đó Chung Dập nhìn người này nhíu mi, nhìn chằm chằm lát chanh dính trên thành cốc một