Trong một khoảnh khắc, Chung Dập nghi ngờ bản thân mình giống như đã chết.
Anh đóng phim nhiều năm như vậy, đạt được nhiều giải thưởng danh giá, có vô số khán giả yêu thích, tuyệt đối không phải loại nghệ sĩ tầm thường không có tác phẩm.
Nhưng không ngờ hai cái mác ấn tượng mà anh để lại cho hai đứa nhóc này lại là "hát lạc điệu" và "muốn giao phối".
Chuyện ca hát mà bị lạc điệu thì quả thật Chung Dập không làm gì được, và cũng không có cách nào cứu được chuyện ngũ âm không đầy đủ.
Mà thực tế thì, kế hoạch của Gala Lễ hội mùa xuân năm ngoái là phát một bản thu âm trước, nhưng dàn máy chỉnh âm triệu đô cũng không thể cứu vớt nổi giọng của Chung Dập cho nên anh không thể làm gì hơn.
Nhưng điều mà Chung Dập không bao giờ ngờ tới chính là hai cái đứa nhóc tưởng chừng như vô tội trước mắt, há mồm ngậm miệng lại nói ra được cái từ như "giao phối" này.
Điều kinh khủng hơn là Dung Miên bên cạnh rất hào phóng rộng rãi mà thừa nhận: "Chính là anh ấy."
Chung Dập hận bây giờ không thể chui xuống một cái khe nứt nào đó để hợp nhất với Trái Đất.
"Hai đứa đó mới bao lớn chứ."
Chung Dập hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói bên tai Dung Miên: "Tại sao ai cũng biết hết mọi chuyện thế? Vả lại mọi người có thể nói chuyện hoa mỹ hơn một chút được không..."
"Giao phối không phải là chuyện bình thường sao?"
Dung Miên kỳ quái hỏi: "Quách Tứ Qua với Quách Ngũ Quỳ chưa được triệt sản, hơn nữa tuổi cũng không phải vấn đề.
Tất nhiên là họ sẽ biết ý nghĩa của việc giao phối rồi."
"Hơn nữa, trước đây chính là anh nói muốn cùng em giao phối mà." Dung Miên nói.
Chung Dập ước gì hiện tại mình không biết hai từ giao phối này đọc như thế nào.
Đau đầu thiệt chứ.
Anh cảm thấy mình và những động vật nhỏ trong căn phòng này không thể nào có chung tiếng nói được.
Có lẽ giao phối trong thế giới động vật là một thuật ngữ bình thường, trừ bỏ bản thân mình ra thì biểu tình của mọi người ở đây đều vô cùng tự nhiên.
Chung Dập thống khổ mà hít một hơi thật sâu.
Cùng lúc đó, Khổng Tam Đậu cũng lao ra khỏi nhà bếp.
Cô nàng ôm chầm lấy Dung Miên cọ cọ lên người cậu.
Mãi cho đến khi Chung Dập ho khan liên tục nhắc nhở, Dung Miên mới kịp phản ứng, thoát ra khỏi cái ôm của Khổng Tam Đậu.
"Ồ, quên nói với mọi người."
Dung Miên chỉ vào Chung Dập, vô cùng vui vẻ giới thiệu người bên cạnh: "Đây là Chung Dập, trước đây là khách VIP, hiện giờ là bạn lữ của em."
Quách Ngũ Quỳ và Quách Tứ Qua tức khắc lộ ra biểu tình vô cùng khát khao hâm mộ, Khổng Tam Đậu thì suy sụp còn Vân Mẫn chỉ đứng ở một bên lắc đầu cười.
Vân Mẫn và Chung Dập chào hỏi đơn giản.
Đầu tiên hắn cảm ơn Chung Dập đã chăm sóc Dung Miên suốt thời gian qua, đồng thời cũng ngầm nhắc nhở đến số tiền năm triệu đầy xấu hổ.
Da đầu Chung Dập tê dại, suýt chút nữa thì anh quên mất chuyện này.
Chung Dập nói sau khi quay về sẽ nói Từ Dữu Dữu tự mình liên lạc với Vân Mẫn, lúc này Vân Mẫn mới có chút yên tâm.
Khổng Tam Đậu kéo Dung Miên nhảy chân sáo vào phòng bếp, muốn khoe với Dung Miên món bánh mousse mà cô nàng làm ngon như thế nào.
"Tôi phải trở về phòng bếp một chút."
Vân Mẫn mở miệng xin lỗi Chung Dập: "Bởi vì Khổng Tam Đậu có thể sẽ ăn hết nguyên liệu của ngày mai."
Chung Dập gật đầu tỏ vẻ tôi hiểu, nhìn bóng dáng Vân Mẫn đang rời khi, trong một thoáng anh cảm thấy có chút xúc động.
Ba tuần trước, trong suy nghĩ của Chung Dập, người này vẫn còn là một "ông chủ lòng dạ ác độc bóc lột quyền tự do của nhân viên" thì giờ đây lại giống như trở thành một người cha suốt ngày lo lắng cho đàn con thơ của mình.
Dung Miên bị Khổng Tam Đậu bắt cóc xuống phòng bếp, Chung Dập biết hai người có quan hệ tốt nên tìm một chỗ rồi thản nhiên ngồi xuống.
Anh quan sát xung quanh, rồi đột nhiên bị thu hút bởi những bức ảnh treo trên tường trong quán cà phê.
Tất cả những bức ảnh đều được lồng trong khung gỗ cực kì cẩn thận.
Đầu tiên Chung Dập nhìn thấy ảnh chụp một con shiba inu đang nhếch miệng cười bên cạnh một chậu cây xanh, phía dưới có viết một dòng chữ nhỏ "Tam Đậu và chậu ớt cay yêu thích."
Ngay sau đó Chung Dập lại thấy được mấy con mèo khác cùng những dòng chữ đi kèm, trong đó thậm chí bao gồm "Quách Ngũ Quỳ lần đầu tiên đi vệ sinh trong cát mèo." Các kiểu.
Cuối cùng, Chung Dập đứng dậy, đi một vòng quanh quán cà phê mới thấy được tấm ảnh mà mình muốn xem ở trên bức tường phía sau quầy thu ngân.
Đó là một góc nhìn từ phía sau một chú mèo đen nhỏ đang nép mình trong chiếc ổ bí ngô.
Bộ lông của nó rất đẹp và mềm mại.
Nó đưa lưng về phía máy ảnh, chỉ để lộ ra cái đuôi và lỗ tai nhòn nhọn, nhưng cũng đã đủ đáng yêu để bao trái tim phải tan chảy.
Ghi chú phía dưới là "Á Quân cuộc thi Cái Đuôi Đẹp Nhất năm 20xx – Miên Miên".
Chung Dập nhìn chằm chằm hai chữ Miên Miên hồi lâu, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy cánh tay mình bị ai đó chọc chọc.
Chung Dập quay đầu lại, phát hiện ra đó là một trong hai anh em sinh đôi.
Xét theo chiều cao thì hẳn đây là Quách Ngũ Quỳ.
Đứa nhóc này đang ôm một con mèo ragdoll mắt xanh trên tay.
"Xin chào."
Quách Ngũ Quỳ nhìn Chung Dập một cách đầy khát khao, nói: "Anh có thể giới thiệu một số khách hàng VIP tiềm năng cho chúng tôi không?"
"Tứ Qua và tôi cũng chỉ muốn mỗi ngày phục vụ một khách hàng thôi.
Ngày nào cũng vừa quét nhà vừa tiếp khách thực sự rất mệt mỏi.
Thái độ làm việc của chúng tôi rất tích cực."
Quách Ngũ Quỳ xoay anh trai trong lồng ngực 360 độ cho Chung Dập xem: "Chúng tôi cũng rất đẹp.
Mông của Tứ Qua lớn hơn tôi một chút.
Anh có thể tùy tiện sờ..."
Dung Miên bưng cái bánh ngọt mousse ra khỏi phòng bếp.
Phần lớn cái bánh là do Khổng Tam Đậu làm, vì Dung Miên không thể hiểu thứ tự của các loại bột khác nhau, nhưng bột cacao thì là do Dung Miên rắc lên.
Bột cacao màu nâu rơi trên lớp kem xốt màu trắng đục, được kết hợp với đạo cụ tạo hình cho nên phía trên có hình một cái móng vuốt mèo rất dễ thương.
Dung Miên nóng lòng muốn đem khoe với Chung Dập.
Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi phòng bếp, Dung Miên đã nhìn thấy Quách Ngũ Quỳ đang ngồi đối diện với Chung Dập nhiệt tình nói gì đó.
Chung Dập quay lưng về phía Dung Miên nên Dung Miên không thể thấy biểu tình trên khuôn mặt anh.
Nhưng cậu có thể nhìn thấy Quách Tứ Qua đang nép vào bên cạnh Chung Dập, vẫy mạnh cái đuôi của mình, dúi đầu vào lòng bàn tay của Chung Dập.
Nụ cười trên mặt Dung Miên tắt dần.
-
Lúc bước ra khỏi quán cà phê mèo, Chung Dập cảm thấy cả thế giới của mình đều yên lặng lại.
Trong một tiếng ngắn ngủi này, Chung Dập đã lắng nghe Quách Ngũ Quỳ kể về phận làm công chua xót như thế nào, nam sinh làng đại học gần đó cuối tuần đến đây ôm hôn nó ra sao, rồi lúc ở hình người dọn dẹp nhà vệ sinh thì phải dùng bao nhiêu chất tẩy rửa.
Cuối cùng Quách Ngũ Quỳ còn thậm chí còn bắt đầu nói về việc chú Vân sẽ sử dụng các biện pháp nào để giúp đỡ chúng nó khi bị táo bón.
Cùng lúc đó, Quách Tứ Qua còn vừa đi xung quanh vừa kêu meo meo như đồng ý.
Hai anh em kẻ xướng người hát không ngừng nghỉ.
Chung Dập lái xe, cảm thấy đầu óc rốt cuộc cũng được thanh tỉnh.
Dung Miên ngồi bên cạnh không tên tiếng.
Chung Dập nghĩ cậu mệt nên vươn tay tắt đài để cho thiếu niên ngủ một lát.
Nhưng mà Dung Miên bỗng nhiên quay đầu lại hỏi Chung Dập: "Anh thấy Tứ Qua với Ngũ Quỳ như thế nào?"
Chung Dập hơi sững sờ, chưa hiểu ý Dung Miên muốn nói gì.
Trong mắt Chung Dập, hai đứa trẻ này là hai đứa nhóc vô cùng ồn ào nhưng không đáng ghét.
Nhưng Chung Dập suy nghĩ một chút lại cảm thấy hai đứa này là bạn bè của Dung Miên cho nên chắc là phải khen một chút mới phải.
Chung Dập nói: "Cũng được.
Là một cặp song sinh rất dễ thương."
Dung Miên hơi dừng lại, ồ lên.
Cậu cụp mắt xuống, ngây người trong chốc lát lại hỏi: "Anh thấy bọn nó có đẹp không?"
"Khá đẹp.
Đôi mắt xanh, lông trắng rất đáng yêu." Chung Dập nói.
Thực tế thì trong mắt Chung Dập, tất cả những con mèo ragdoll đều giống nhau, cùng là lông trắng mắt xanh.
Còn mèo đen bốn chân đạp tuyết