Dung Miên chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở.
Tuy rằng ở thời kì này, các động vật nhỏ quả thật sẽ dễ dàng sinh ra những suy nghĩ không giống nhau.
Nhưng cho tới nay, Dung Miên lại một mức độ tự chủ nhất định.
Chẳng qua vừa rồi thiếu niên gặm cây làm sạch răng lâu quá, hơn nữa còn dính cả bạc hà mèo cho nên Dung Miên nhanh chóng tiến vào trạng thái hưng phấn.
Bạc hà mèo có những tác dụng khác nhau đối với những con mèo khác nhau.
Trước đây trong quán cà phê mèo, vm thích làm bánh cũng làm vài chiếc kẹo mút có bạc hà mèo.
Anh em nhà Quách hít xong có phản ứng tương đối kịch liệt, trên cơ bản là chạy ba vòng quanh quán cà phê làm gà bay chó sửa mới chịu ngừng lại.
Thỉnh thoảng Dung Miên cũng sẽ hít một chút bạc hà mèo.
Chẳng qua cậu hít xong chủ yếu chỉ cảm thấy thân mình ấm áp cho nên cả người tê liệt nằm nhoài trên ban công phát ngốc, chậm rãi lắc cái đuôi chờ cho tác dụng qua đi.
Nhưng tình huống hôm nay lại có chút khác biệt.
Có thể do thời tiết oi bức, có thể là do cậy gặm sạch răng là loại Dung Miên chưa bao giờ dùng, hoặc có khả năng nhất là do người nằm bên cạnh cậu là Chung Dập.
Dung Miên theo bản năng muốn cọ cọ lên người mà mình ái mộ.
Sau khi cọ xong, Dung Miên bắt đầu cảm thấy lại muốn hôn Chung Dập cho nên hai người lại bắt đầu hôn nhau.
Nhưng sau khi hôn xong, Dung Miên cảm thấy mình vẫn còn rất nóng.
Loại cảm giác nóng bỏng này có chút kỳ lạ, giống với cảm giác mỗi lần hôn Chung Dập trước đây, nhưng lại giống như càng lúc càng khó chịu đựng.
Miệng khô lưỡi khô, Dung Miên cũng ý thức được một bộ phận nào đó trên cơ thể mình dường như đang sinh ra một cảm giác khó tả.
Dung Miên bối rối, không biết bản thân phải làm gì, chỉ cảm thấy muốn hôn Chung Dập nhiều hơn, cũng muốn ngửi mùi hương trên người Chung Dập.
Vì vậy Dung Miên lại vùi mặt vào lồng ngực người đàn ông, khó chịu cọ cọ.
Nhưng thiếu niên vẫn cảm thấy khó chịu ở phần dưới của mình.
Dung Miên không biết mình bị làm sao, chỉ có thể lại nắm tay Chung Dập, muốn tay Chung Dập chạm vào chỗ đó của mình nhiều hơn.
Sau đó Dung Miên nghe thấy Chung Dập nói với mình bằng một giọng khàn khàn: “Chúng ta vào nhà vệ sinh trước nhé, được không?”
Đầu óc của Dung Miên vốn đã có chút mơ hồ.
Đậu tiên cậu chậm rãi chớp mắt, một lúc sau mới mờ mịt trả lời, cứ thế bị Chung Dập ôm vào phòng tắm.
Dung Miên ngồi trên bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch, hai chân buông thõng trên không, gương mặt dưới ánh đèn ấm áp trở nên vô cùng xinh đẹp.
Thiếu niên có chút khó khăn mà thở hổn hển, cậu không biết Chung Dập định làm gì, chỉ biết bản thân bây giờ cảm thấy rất bức bối.
Dung Miên suy nghĩ một lát, hơi nghiêng đầu tựa như lấy lòng, đưa mặt lại gần, sau đó hỏi bằng giọng điệu mà thường ngày muốn xin thêm xúc xích: “Chung Dập, anh dùng tay sờ sờ chỗ đó được không?”
Chung Dập không nói gì.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt của thiếu niên trong chốc lát rồi hôn một cái lên chóp mũi cậu.
Sau đó Chung Dập vươn tay, bắt đầu cởi quần của Dung Miên
Dung Miên rất gầy.
Ở hình mèo thì là loại mèo có dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng mảnh khảnh.
Còn khi ở hình người thì là bộ dáng thiêu niên chân dài, mảnh khảnh eo thon.
Bồ đồ ngủ bên ngoài dễ dàng được cởi ra, tuột xuống mắt cá chân của Dung Miên.
Đầu ngón tay của Chung Dập hơi dừng lại sau đó cởi quần lót của thiếu niên ra.
Cuối cùng, anh do dự một lúc, hít một hơi thật sâu trực tiếp cầm lấy đồ vật của Dung Miên.
Chung Dập cảm thấy người Dung Miên hơi run lên một chút.
Đồ vật của Dung Miên thật xinh đẹp, bất kể là hình dáng hay màu sắc.
Hơn nữa bởi vì vừa hai hôn nhau nên bây giờ nó đã có chút cứng ngắc mà hơi hơi nhếch lên.
Đồ vật nóng bỏng cứ như vậy mà được Chung Dập nắm trong lòng bàn tay.
Dung Miên không cảm thấy xấu hổ.
Cậu chỉ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào thứ đồ của mình một lát với vẻ bối rối, giống như không hiểu tại sao nó lại đột nhiên đứng lên.
Sau đó thiếu niên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Chung Dập một lúc rồi thì thầm oán giận với anh: “…Tay anh lạnh quá.”
Chung Dập tạm dừng một chút, nói: “Một lát nữa sẽ nóng.”
Dung Miên còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của Chung Dập đã cảm thấy bàn tay của Chung Dập đặt trên đồ vật của mình bắt đầu di chuyển.
Bàn tay của Chung Dập rất to.
Ngày thường Dung Miên rất thích anh dùng tay chạm vào lông trên đầu mình, véo tai, gãi cằm, sờ bụng hoặc cái đuôi.
Nhưng hiện tại bàn tay ấy của Chung Dập đang bao trùm lên thứ đồ này, mang đến cho Dung Miên một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cảm giác tinh tế không thể nói ra này làm cho Dung Miên cảm thấy không quen, lại có chút sợ hãi.
Nhưng động tác tay của Chung Dập càng lúc càng nhanh, Dung Miên có chút không chịu nổi.
Cậu cảm thấy thoải mái nhưng đồng thời cũng cảm thấy loại cảm giác mờ mịt không tên cùng sợ hãi.
Dung Miên ngẩng mặt lên, dụi chóp mũi vào cằm Chung Dập, thở hổn hển nói: “Đừng… Không cần…”
Nửa câu sau còn chưa kịp nói, cổ họng Dung Miên bật ra một tiếng than rất nhẹ.
Thiếu niên co rúm người một chút, theo bản năng muốn cuộn người lại thế nhưng Chung Dập cũng tiến lại gần hơn, hôn lên môi Dung Miên.
Môi của thiếu niên run lên, mềm ướt và nóng bỏng.
Môi răng giao hòa, Chung Dập cảm thấy máu dưới da của Dung Miên dường như cũng nóng lên theo nhịp thở của họ.
Thời điểm đầu ngón tay của Chung Dập cọ qua, Dung Miên bất chợt thở dốc.
Sau đó đại não của cậu trong chốc lát dường như trống rỗng, khi phản ứng lại thì cảm thấy phía dưới thân mình nóng lên.
Dung Miên cúi đầu ngẩn người, phát hiện bản thân cứ thế mà tiết ra trong tay Chung Dập.
Dung Miên ngơ ngác rũ mắt, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay dính nhớp của Chung Dập trong chốc lát.
Bởi vì động tình, đồng tử mờ mịt của Dung Miên như chứa một tầng sương mù ướt đẫm.
Lông mi giống như bởi vì hơi nước mà càng trở thên dày đặc.
Đuôi mắt của thiếu niên cũng nổi lên một mạt hồng xinh đẹp.
Dung Miên thở hổn hển, cái đuôi sau eo rốt cuộc cũng lặng lẽ không tiếng động mà biến ra.
Sau đó Chung Dập nhìn thấy cả người Dung Miên cứng đờ, sương mù trong mắt tựa như hơi chuyển động, mà cái đuôi đang xõa tung khi cũng nhẹ nhàng lung lay một chút.
Dung Miên tạm dừng một chút mới nâng mắt lên, rất khổ sở hỏi Chung Dập: “Chung Dập, có phải em… mới…đi tiểu không?”
Chung Dập trơ mắt nhìn cái đuôi từ từ rũ xuống bồn rửa mặt từng chút một, mũi nhọn có hơi uể oải ỉu xìu mà run rẩy một chút, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.
Gương mặt Dung Miên trở nên rất đỏ.
Cậu cụp mắt xuống, đầu tiên là che cái đuôi của mình lại, sau đó nhỏ giọng xin lỗi Chung Dập: “Em không cố ý… Em chỉ là… Không nhịn được…”
Chung Dập thở dài.
Đầu tiên là anh quay người lại, rửa sạch tay rồi lau khô.
Sau đó anh quay lại, kéo cái tay đang che đuôi của Dung Miên ra, rồi tự mình vươn tay nhẹ nhàng giúp thiếu niên chải lại lông đuôi.
Chung Dập nói: “không sao.”
Bàn tay của Chung Dập từng chút từng chút sờ đến phần gốc của cái đuôi.
Cái đuôi được người mình thích vuốt ve như vậy, tâm trạng của Dung Miên cũng từ từ ổn định lại.
Nhưng Dung Miên vẫn cho rằng mình vô tình tiểu lên tay Chung Dập.
Cậu rất khổ sở, bởi vì con mèo nhỏ nhất trong quán cà phê bây giờ cũng đã biết dùng cát cho mèo rồi mà mình lại còn mắc lỗi như vậy.
Dung Miên xấu hổ không dám ngẩng đầu lên, nhưng Chung Dập lại cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu.
Sau đó Chung Dập bắt đầu kiên nhẫn giải thích: “Đây không phải là nước tiêu mà chỉ là một hiện tượng rất bình thường.”
Như sợ Dung Miên không tin, Chung Dập chỉ vào phần dưới của cậu: “Con người không có đuôi.
Cho nên nơi này giống như cái đuôi của con người vậy.”
“Giống như thời điểm mèo con các em nhìn thấy người mình thích thì sẽ không thu được đuôi lại.”
Chung Dập nói: “Thì đối với con người, khi chúng ta có người mình thích hoặc yêu thương, thì chỗ này cũng sẽ có phản ứng tương