"....Suy nghĩ của em quả thật không có vấn đề." Chung Dập trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nhưng em có nghĩ tới không, anh cũng là giống đực?"
Dung Miên ngây người một chút: "Hình như là vậy."
Từ "hình như" thực sự khiến Chung Dập đau đầu thật sự.
Ở chung lâu như vậy, Chung Dập cũng biết mình đang nuôi một con mèo suốt ngày nghĩ lung tung nên không quá ngạc nhiên về những gì Dung Miên nói nãy giờ.
Chuyện bạc hà mèo lần trước cũng làm Chung Dập ý thức được, mặc dù Dung Miên nói chuyện hay làm việc gì cũng đều rất thẳng thắn nhưng đối với phương diện tình cảm vẫn có chút thiếu hiểu biết.
Hôm nay Dung Miên chủ động nói đến chuyện này, khả năng là do suy nghĩ đến một chuyện gì đó mà không hiểu được rồi tự mình đi vào ngõ cụt.
Đối với Chung Dập, anh cảm thấy cuộc sống này là do bản thân mình quyết định.
Chỉ cần có người yêu, thì việc có con cái hay không không ảnh hưởng gì đến chất lượng cuộc sống cả.
Tuy nhiên, Chung Dập lại có chút do dự.
Bởi vì anh cũng biết rằng suy nghĩ của động vật nhỏ khác với suy nghĩ của con người.
Rốt cuộc, mèo là loài động vật có thể đẻ hết lứa này đến lứa khác.
Nói không chừng, có lẽ mục đích của Dung Miên khi nói những điều này với mình là vì thiếu niên cũng muốn có một cục lông xù xù nho nhỏ khác để có thể làm bạn mỗi ngày.
Chung Dập cảm thấy Dung Miên như đang thử mình.
Cho nên Chung Dập dừng lại một chút, cẩn thẩn sắp xếp lại những từ ngữ chuẩn bị nói: "Đợi anh trở về, chúng ta có thể đến một cửa hàng thú cưng gần nhà xem có mèo con nào mới sinh không, em thích con nào thì chọn nhé, có được không?"
Dung Miên sửng sốt một chút, nói được.
-
Chung Dập quay liên tục một tuần.
Lúc anh vừa về đến nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy Dung Miên hình mèo đang ngồi trên ghế sô pha vẫy đuôi chăm chú xem chương trình giám định đồ cổ trên tivi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mèo con lập tức nhảy khỏi ghế sô pha, vừa chạy vừa keo meo meo, vô cùng vui vẻ vọt tới cửa đón Chung Dập.
Chung Dập thở dài xúc động, thời gian trôi qua thật nhanh
Anh vẫn nhớ khi Dung Miên đến nhà mình lần đầu tiên, thiếu niên còn không hứng thú với chương trình giám định đồ cổ.
Lúc đó đứa nhóc này chỉ ăn một chén hoành thánh nhân thịt với cà rốt rồi lăn ra ngủ.
Thời gian trôi đi, trời xui đất khiến thế nào, Dung Miên lại sống trong nhà của anh, mà bản thân Chung Dập lại trở thành khách của Dung Miên.
Sau đó Dung Miên bắt đầu bị thu hút bởi những chiếc vòng tay đá quý và mặt dây chuyền ngọc bích rực rỡ trong chương trình, hơn nữa người dẫn chương trình cũng vô cùng hài hước và thú vị cho nên mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, Dung Miên đều chủ động lôi kéo Chung Dập cùng xem với mình.
Nơi xem chương trình sau đó biến thành phòng ngủ.
Hai người nằm ở trên giường, vừa ôm hôn vừa phân tích giá ngọc trong tiếng dẫn chương trình của MC.
Nhưng mà giờ khắc này, người dẫn chương trình quen thuộc vẫn đang nói trên tivi, còn bên chân Chung Dập bây giờ là một con mèo đen nho nhỏ đang không ngừng cọ vào quần của anh.
Chung Dập cảm thấy trái tim của mình như muốn tan thành nước.
Vì thế Chung Dập cũng không do dự, anh trực tiếp nói với Dung Miên: "Anh sờ đấy nhé."
- -Chung Dập bây giờ đã rất thành thạo quy trình làm sao để sờ một chú mèo đúng tiêu chuẩn.
Đầu tiên là phải đặt chú mèo lên giường trước, theo thứ tự từ trên xuống dưới sẽ là hôn cái đầu sau đó đến chân, năm phút cuối sẽ đắm chìm vào cái bụng mềm mại, kết thúc sẽ là từ từ vuốt ve cái đuôi.
Khi Dung Miên trở về hình người, thay xong quần áo, gương mặt vẫn còn một chút ửng đỏ.
Cậu ngẩng mặt lên, ngửi cổ và lòng bàn tay của Chung Dập một lần nữa, sau đó hài lòng nói với Chung Dập: "Hôm nay hẳn là không có ai chạm vào anh.
Chẳng qua trên người anh có hương vị bò kho."
Chung Dập bật cười.
Mũi mèo con đúng là nhạy quá mức.
Anh ăn bò kho ở trên máy bay đã gần bốn tiếng trước rồi, thế mà vẫn bị cậu dễ dàng điều tra ra được.
Vì thế Chung Dập đi tắm trước.
Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh nhìn thấy Dung Miên đang ngồi xổm trên mặt đất, chậm rãi nhặt một bộ quần áo của anh trong vali lên, sau đó thận trọng ôm nó vào lòng rồi cúi đầu ngửi.
Trái tim của Chung Dập lại tê liệt.
Hai người cách nhau đã gần hai tuần.
Lịch trình của Dung Miên cũng tương đối đơn giản, không đi quán cà phê mèo thì sẽ đến nhà Sử Trừng chơi.
Chung Dập biết thiếu niên đã buồn chán đến hỏng cả người rồi.
Anh nhớ lại chuyện hai người đã nói trong điện thoại lúc trước.
Bây giờ còn khá sớm, Chung Dập hỏi Dung Miên: "Bây giờ hai ta ra ngoài đến cửa hàng thú cưng xem mèo con nhé, được không?"
Sau đó anh nhìn thấy Dung Miên tựa hồ hơi cứng đờ một chút.
Thiếu niên chậm rãi đứng lên, nhìn Chung Dập, sau một lúc mới nhỏ giọng mà nói được.
Hai người Chung Dập Dung Miên đến cửa hàng thú cưng đầu tiên chưa tới mười giây đã bị nhân viên bán hàng nhận ra ngay lập tức.
Chung Dập bị nhận ra là chuyện bình thường nhưng Dung Miên lại có chút sửng sốt.
Bởi vì cậu không ngờ bản thân bây giờ đã nổi tiếng đến mức được một nhóm ít người qua đường nhận ra.
Mắt thấy các nhân viên trong cửa hàng muốn giơ điện thoại chụp ảnh, Chung Dập chỉ có thể kéo tay Dung Miên rời đi.
Vì sự an toàn, hai người đi đến một cửa hàng nhìn bên ngoài tương đối hẻo lánh.
Ở cửa hàng thứ hai, có một chú mèo con màu cam nhỏ vừa mới chào đời, đang co ro tò mò nhìn trái nhìn phải bên cạnh một chú mèo cam to béo khác, hẳn đây là mẹ của nó.
Người chủ cửa hàng thú cưng nói mẹ của đám mèo này là mèo hoang gần đó.
Lứa này nó sinh được năm con, bốn con khác đều đã được nhận nuôi.
Nếu hai người muốn nuôi đứa còn lại, cửa hàng cũng có thể đưa miễn phí.
Dung Miên nhìn chằm chằm vào quả bóng màu cam trong ba giây.
Mèo con bị ánh mắt của cậu làm cho hoảng sợ đến mức kêu lên hai tiếng nho nhỏ.
Chung Dập nhìn quả bóng cam kia xù lông lên, lui về trong lòng ngực của mẹ nó.
Dung Miên quay đầu, nói với Chung Dập: "Nó quá gầy, cũng quá nhỏ.
Hơn nữa màu lông của nó không được sáng bóng cho lắm.
Nó phải ở cạnh mẹ nếu không sẽ chết."
Chung Dập suy nghĩ một chút, cảm thấy Dung Miên nói cũng có lí cho nên cảm ơn chủ cửa hàng rồi cùng nhau rời đi.
Họ lại đến cửa hàng thú cưng thứ ba.
Cửa hàng này có đủ loại mèo con.
Đây còn là lần đầu tiên Chung Dập thấy được loài mèo không lông.
Anh cảm thấy loài mèo này mà muốn hít thì chắc là đặc sắc lắm.
Lần này người bán hàng mang đến hai chú mèo con.
Hai con này là loại mèo ragdoll mới sinh rất ưa nhìn, ngoan ngoãn, mắt tròn xoe, lông rất dài giống như hai quả bóng nhỏ.
Chung Dập nói: "Hai con này cũng được lắm."
Dung Miên hơi cứng đờ.
Thiếu niên giống như có chút lo âu mà mím miệng, hồi lâu mới nói với Chung Dập: "Bọn nó đều quá mập.
Sau này cái mông của bọn chúng sẽ còn lớn Quách Ngũ Quỳ nữa.
Hơn nữa bọn nó sẽ ăn quá nhiều, khả năng là sẽ..."
Chung Dập: "..."
Dung Miên dường như nhận ra mình đã nói hơi quá.
Cậu quay mặt đi, lại cẩn thận mà liếc nhìn biểu tình của Chung Dập, cuối cùng nhỏ giọng bổ sung: "...Nếu anh thích thì chọn một con đi."
Chung Dập suy nghĩ một lúc.
Dung Miên cúi đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm những vết nứt trên nền gạch.
Trong chốc lat, cậu nghe thấy Chung Dập đứng bên cạnh cảm ơn chủ cửa hàng một lần nữa, sau đó nói với mình: "Đi thôi."
Chung Dập cuối cùng cũng nhận ra rằng Dung Miên thực sự không