Lâu rồi Dung Miên mới được ngủ ngon như vậy.
Ở hình dáng mèo, Dung Miên cảm nhận được hô hấp của mình nhẹ hơn rất nhiều.
Tuy rằng góc nhìn sẽ thấp hơn hình người nhưng khi ngủ ở dạng mèo thực sự là vô cùng vô cùng thoải mái.
Dung Miên thích cảm giác toàn thân được quấn trong một lớp chăn dày và mềm.
Khi ngủ cậu sẽ cuộn tròn cơ thể thành một quả bóng nhỏ, đuôi bao quanh người để có một giấc ngủ an toàn và chất lượng.
Tuy nhiên, mèo là động vật rất lanh lợi, một cử động rất nhỏ cũng sẽ khiến lỗ tai của chúng dựng đứng.
Dung Miên nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Người đến là Lưu Viên Phong.
Ông ta đứng ở cửa xoa xoa tay, người đầy mồ hôi mà nhìn Dung Miên đang cuộn tròn dưới tấm chăn.
Trên mặt Lưu Viên Phong viết rõ hai chữ sợ hãi.
Ông ta nơm nớm lo sợ mà kêu một tiếng: "Cái kia, Tiểu Dung à..."
Mối quan hệ áp bức giữa các loài động vật là tự nhiên.
Đặc biệt là mối quan hệ giữa các loài thiên địch, cho dù sau khi biến thành hình người rồi, Dung Miên cũng biết lúc này Lưu Viên Phong cảm thấy áp lực như thế nào.
Dung Miên cảm giác nếu Lưu Viên Phong còn đứng ở đấy một lúc nữa thì chắc sẽ ngất lăn ra đất mất.
Cậu run cái đuôi một chút, biến trở về hình người.
Tấm chăn hơi nhỏ so với hình người.
Thân trên của Dung Miên trần trụi trong không khí.
Do không có lớp lông bao quanh, cậu cảm thấy hơi lạnh một chút.
Đối với những động vật nhỏ như thế này, bọn họ cần phải cởi bỏ hết quần áo trước khi chuyển từ dạng người về nguyên thân.
Vì quần áo sẽ không co lại theo tỉ lệ cơ thể nên nếu không cởi quần áo, khi biến về hình dáng động vật sẽ xảy ra hiện tượng là nguyên cái đầu mắc kẹt trong quần lót.
Tuy nhiên, các loài động vật không quan tâm đến tình huống để lộ da thịt như con người.
Nhìn thấy Dung Miên biến về hình người, biểu tình của Lưu Viên Phong nhanh chóng được viết thành "mẹ ơi con được cứu rồi".
Ông ta lấy tay lau mồ hôi trên trán, rõ ràng là rất nhẹ nhõm.
Dung Miên nói: "Cháu xin lỗi, đạo diễn Lưu."
Lưu Viên Phong vội vàng xua tay.
Một lúc sau ông ta vẫn còn hơi căng thẳng, nhất thời không nói được một câu hoàn chỉnh.
Dung Miên lần lượt hỏi Lưu Viên Phong những điều cậu không hiểu trong kịch bản.
Tuy Lưu Viên Phong vẫn còn chút sợ hãi, ngồi bên cạnh Dung Miên có một ít thận trọng, nhưng ông vẫn rất nghiêm túc giải thích cho Dung Miên từng chút một.
Dung Miên cầm bút, chăm chú lắng nghe rồi nghiêm túc viết ghi chú lên quyển kịch bản, thoạt nhìn cũng ra dáng ra hình lắm.
Lưu Viên Phong sợ thì sợ, nhưng không nén khỏi tò mò mà liếc qua một cái, kết quả là há hốc cả mồm --- thằng nhóc này, ai không biết còn tưởng cậu ta đang vẽ bùa đuổi ma.
"..."
Lưu Viên Phong nói: "Thật ra nếu cháu có thắc mắc gì thì có thể hỏi thêm Chung Dập.
Cậu ta cũng không tồi, lúc đóng phim sẽ thường xuyên giúp đỡ người mới."
Thế nhưng Lưu Viên Phong nhìn bàn tay cầm bút của Dung Miên dừng một chút.
"Anh ta..."
Dung Miên ngước mắt lên, đột ngột hỏi: "Ý cháu là Chung Dập.
Anh ta có biết nguyên thân của chú là..."
Lưu Viên Phong hơi sửng sốt, dường như cho rằng câu hỏi này thật kỳ quái: "Đương nhiên là không rồi."
Sở dĩ Lưu Viên Phong trả lời tự tin như vậy là do ông ta đã hóa hình được ba mươi năm rồi.
Giống như tất cả những động vật có khả năng biến hình, ban đầu Lưu Viên Phong cũng thận trọng, sợ hãi những chi tiết nhỏ làm bản thân bị lộ.
Nhưng sau này ông ta phát hiện, chỉ cần không phải đối mặt với tình huống cực hạn bắt buộc phải biến về nguyên thân trước mặt con người, còn lại căn bản không thể bị phát hiện.
Vì đơn giản là con người không hề nghĩ theo hướng này.
Có vẻ như mình là người duy nhất bị lộ.
Dung Miên nghĩ, cúi đầu, từ từ đóng nắp bút lại.
"Cảm ơn chú, đạo diễn Lưu."
Cậu lịch sự nói: "Cháu hiểu rồi."
Mỗi lần Dung Miên gọi "Đạo diễn Lưu", Lưu Viên Phong đều cảm thấy như có một luồng gió lạnh cấp bảy thổi sau lưng vậy, cổ ông ta theo bản năng mà co rụt lại.
Lưu Viên Phong chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà phất tay, tỏ vẻ không sao cả.
Rồi sau đó chạy trối chết.
Dung Miên ngây người trên sô pha một lúc.
Cậu đột nhiên cảm thấy có tiếng động bên ngoài cánh cửa, kinh ngạc nhìn lên, chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng người vụt qua khe cửa.
Dung Miên chỉ có thể mặc quần áo vào trước, đi chân trần tới cửa.
Vừa mở cửa ra liền phát hiện hành lang trống không, không có một bóng người.
Trên mặt đất có một cái túi xách có ghi nhãn hiệu cháo bát bảo.
Dung Miên ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay sờ vào bát cháo, phát hiện cháo vẫn còn ấm.
Cậu cầm cái túi lên, ngửi một chút ở vị trí tay cầm thì ngửi được có một mùi thơm đặc trưng của cam quýt tràn vào khoang mũi.
Dung Miên rất nhanh đã biết câu trả lời.
Cậu đang đứng trên phim trường, đối diện là một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Trên người anh ta được bao phủ một hương thơm có nồng độ cao hơn một chút, nhưng đúng là hương cam quýt.
Tuy nhiên, từ vẻ mặt vô cảm của Chung Dập, Dung Miên có thể phán đoán rằng người này đang tức giận.
Mà chính xác hơn, là tức giận với mình.
Cả hai người đều đang ở trong tình trạng không tốt, diễn chung lung tung lộn xộn.
Lưu Viên Phong nhìn ra có chuyện không ổn, chỉ có thể gọi hai người lại tự điều chỉnh cho tốt.
"Anh bị cảm xúc cá nhân với tôi cuốn theo."
Ngay khi rời khỏi đám đông, Dung Miên đã thẳng thừng chỉ ra lí do: "Vậy nên không có cách nào để diễn tốt cả."
Chung Dập không trả lời cậu.
Anh chỉ cảm thấy hơi buồn cười, cười chính mình lại đi tin cậu nhóc này chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối, thậm chí lúc cậu ta bắt con bướm anh còn nghĩ sao mà đáng yêu.
Ấy vậy mà cũng người đó, giây trước vừa gặp người khác trong WC đã cởi quần, giây sau lại tùy tiện bò lên giường đạo diễn, hợp tình hợp lý không thể chê chỗ nào.
Điều khiến Chung Dập khó chịu nhất là Lưu Viên Phong là người đã có gia đình.
Thậm chí hôm trước ông ta còn đăng ảnh chụp gia đình mình lên vòng bạn bè.
Ảnh chụp là Lưu Viên Phong cùng vợ và con gái, một nhà ba người ai nấy cũng đều mũm mĩm vui tươi hớn hở nhìn vào ống kính.
Đây là loại hạnh phúc mà khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng không tự giác được mà cười theo.
Không ngờ lại là hạng người như vậy.
Chung Dập nghĩ.
Dung Miên không phải người giỏi đối phó với sự im lặng.
Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chung Dập một lúc nhưng vẫn không hiểu vì sao anh ta lại tức giận.
Vì vậy, cậu suy nghĩ một chút rồi nói với Chung Dập: "Cảm ơn cháo của anh."
Chung Dập không nhận lời cảm ơn của thiếu niên, nói: "Là cháo của Thẩm Nghiên."
Anh cũng không thèm trì hoãn nữa, dứt khoát nhìn thẳng vào Dung Miên, trực tiếp vạch trần: "Cậu có biết Lưu Viên Phong có vợ và con gái không? Đứa con gái mới học tiểu học."
Dung Miên dường như không hiểu mối liên hệ giữa hai câu này.
"Tôi biết." Cậu nói.
Dung Miên không nói với Chung Dập.
Thật ra gia đình Lưu Viên Phong vẫn còn một cậu con trai hai tuổi, nhưng cậu nhóc vẫn chưa biết hóa hình nên không thể nào công khai.
Rất hiếm động vật có thể hóa hình.
Nhưng nhìn chung, nếu cha mẹ có khả năng biến thành người thì con cái về cơ bản cũng có thể biến hình.
Cho nên Lưu Viên Phong vô cùng buồn rầu, mang con trai mình nằm trong chiếc lồng nhỏ đến chỗ chú Vân để cố vấn.
Lúc ấy Dung Miên bởi vì ăn vụng một túi đồ ăn sấy khô mà bị phạt giam cho nên cũng chỉ đứng từ xa mà nhìn mội cái, cho nên nhớ rõ con của Lưu Viên Phong cũng là một quả bóng mũm mĩm.
Chú Vân khuyên Lưu Viên Phong đừng sốt ruột, nói chủ yếu là do ăn quá nhiều lại lười biếng cho nên bỏ đói mấy bữa chắc là sẽ có thay đổi.
Cuối cùng chú Vân còn đưa cho Lưu Viên Phong một ít dưa muối đặc biệt đem về.
Bởi vì có cái ân tình này, còn có Dung Miên đóng bộ phim chiếu mạng trước kia cũng không tồi cho nên cậu đã nhận được vai diễn này, cũng rất trân trọng cơ hội lần này.
"Biết mà vẫn đi tìm ông ta?"
Chung Dập không biết những chuyện này, nên lúc này giờ phút này chỉ cảm thấy buồn cười, mà giây tiếp theo đã tức giận muốn xuất huyết não.
"Cậu thực sự là không có ai..."
Chung Dập ý thức được bản thân sắp nói ra những lời khó nghe.
Anh nhìn vào sườn mặt thiếu niên phía trước, hít một hơi thật sâu, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cười lạnh, mấy nói sắp nói ra lại nuốt trở vào.
"Bởi vì vừa rồi đạo diễn Lưu tự mình dạy diễn cho tôi."
Dung Miên nghi hoặc nhìn Chung Dập: "Nhưng còn có một số chưa tôi chưa hiểu lắm."
Xem tôi là thằng ngốc sao.
Lời này của Dung Miên