Giọng nói này…???
Tiểu Ô cùng Rita đồng thời ngước mặt lên nhìn bóng dáng đứng đối diện với cả hai người họ.
Là hắn, là Đình Kỷ Nam? Hắn tại sao lại có mặt ở đây?
Tim Tiểu Ô bất chợt co thắt dữ dội, cô cố nén những cảm xúc muốn bùng phát của bản thân bây giờ.
Người đàn ông này sau hai năm không gặp lại, hắn dường như đã già hơn trước, gương mặt ưu tú này cũng chững chạc hơn rất nhiều, hắn vận bộ tây phục kiểu cách đúng dáng người thuộc tần lớp thượng lưu cao quý.
Đình Kỷ Nam liếc mắt nhìn sang Tiểu Ô, một trận rét run vừa thổi qua, hắn kéo tay cô bật dậy, nắm chặt eo cô siết lại.
Mùi hương hoa cỏ nhàn nhạt bên mũi khiến hắn tâm tình dịu lại.
Rita hơi bất ngờ trước hành động vừa rồi, anh ta không cam mà gọi theo khi hắn vừa muốn lôi cô đi.
“Này…anh là ai? Sao anh dám mang Rita đi?”
“Tôi là chồng của cô ấy.”
Câu trả khiến cho Rita chợt dừng lại hành động muốn đuổi theo của mình, anh ta nhìn về cô đang được hắn đưa đi.
Ngay cả Tiểu Ô cũng đứng hình với câu nói của Đình Kỷ Nam, nghệch mặt ra để hắn
Lòng Rita lúc này mới hiểu, thì ra người đàn ông tên Virneyad mà cô hay kể chính là người đàn ông trước mặt anh ta.
Thì ra anh ta chưa bao giờ có cơ hội cả…
Đình Kỷ Nam sau khi ôm cô ra khỏi phòng Bar vip đó liền buông ra, đổi thành kéo cô đi một mạch lên tầng trên.
Tiểu Ô bị hắn lôi đi như vậy, cô đánh vào tay, đá vào chân hắn cũng không chịu buông ra.
“Tần Tiểu Ô, có vẻ em rất hạnh phúc bên cạnh hắn ta?”
“Anh có tư cách gì mà nói tôi?”
“Tôi thích quản chuyện của em, được không?”
Đình Kỷ Nam giờ đây đã hừng hực lửa nóng, hắn đạp cửa phòng dành cho khách ở tầng trên khách sạn, không kiêng nể mà quăng cô một cách thô bạo lên giường, thuận tay khóa cửa lại thật chặt.
Ánh mắt hắn như muốn thiêu đốt Tiểu Ô chật vật ở trên giường.
Không đợi cô kịp ngồi dậy sau cú vật, hắn đã nhào lên, giữ lấy đôi vai cô ghì chặt.
“Đình Kỷ Nam anh mau buông tôi ra, mau buông ra.”
Tiểu Ô bị hắn kìm hãm như thế, cô vung chân lên muốn đá vào người hắn, nhưng hắn nhanh hơn đã kẹp chân cô lại bằng hai chân của mình, mày kiếm nhướng lên nhìn cô.
“Tôi không buông, em làm gì được tôi? Em nên nhớ không phải một mình em biết võ công?”
“Khốn khiếp…”
“Lại còn nói lời như thế, hai năm qua rời xa tôi đã khiến em như thế sao?”
Đình Kỷ Nam nhếch nhẹ môi cười, cố định lại hai bên cổ tay bằng bàn tay to lớn của mình.
Kéo chiếc cà vạt thẳng xuống, quấn mấy vòng, trói cổ tay Tiểu Ô lại.
“Tôi ra sao cũng là chuyện của tôi, tôi cần anh xía vào sao?”
“Tôi lặn lội sang đây không phải để em nói lời nhẫn tâm như thế?”
Tiểu Ô tức đến mức gương mặt đã đỏ phừng phừng, như Đình Kỷ Nam thì ngược lại, hắn quỳ gối choàng qua eo cô, đôi mắt hắn sâu ngoáy nhìn thẳng vào người bên dưới như muốn thiêu đốt tất cả.
“Đó là việc của anh, anh nên nhớ hai ta chia tay rồi.
Là chia tay, chia tay anh nghe rõ chưa?”
Bị ánh mắt đó chiếu vào, cô lại liên tưởng đến những ngày tháng cô và hắn triền miên trên giường, giờ nhìn lại bộ dạng này có ngốc cô cũng biết hắn muốn gì.
Cô muốn nhắc lại việc cả hai đã chia tay, đã không còn bất cứ mối quan hệ ràng buộc nào, cô muốn hắn sớm từ bỏ đi suy nghĩ trong đầu của mình hiện tại.
“Ừ, là tôi chia tay.”
“Biết thế mau thả tôi ra, bạn tôi đang chờ.”
“Ừ, em muốn trở lại với cái tên người Mỹ đó sao? Em muốn nói tiếp chuyện yêu đương với hắn à?”
“Đó là việc của tôi, dù tôi có yêu đương, thậm chí là lên giường với ai cũng là việc của tôi, anh đừng quản nữa.”
Yêu đương, lên giường? Đình Kỷ Nam nghe xong đã đen cả mặt mày, hắn nhìn kĩ cô thêm lần nữa.
Hôm nay cô ăn mặc đẹp lắm, hơn những lần hẹn hò cùng hắn nữa kìa! Cả chiếc váy này cô cũng chưa bao giờ diện cho hắn xem, vậy mà hôm nay lại ăn vận nó đến nơi này sao?
Nghĩ đến những ánh mắt của các tên đàn ông khác nhòm ngó cô, sự đụng chạm của kẻ tên Rita đã đụng vào cô, hắn không chịu được, hắn không chấp nhận.
Sự chiếm hữu mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, giờ nghe được cô yêu ai sẽ lên giường cùng người đó, đầu hắn như muốn nổ tung lên rồi.
“Lên giường cùng ai? Vậy ý em là muốn lên giường cùng tên lúc nãy đúng không?”
“Nếu em đã ham muốn như vậy, tôi chiều theo ý của em.”
Sau khi lời hắn vang lên, tiếp đó là những âm thanh của quần áo bị xé rách đi.
Chiếc váy hàng hiệu của cô đã bị Đình Kỷ Nam xé rách, thân thể màu trắng nõn nà dần xuất hiện, bầu ngực căng tròn trong lớp áo lót màu kem bị lộ ra bên ngoài.
Tiểu Ô kích động giãy giụa thêm, mà càng giãy giụa, hắn càng kẹp chặn lại chân cô.
“Anh…khốn khiếp, anh làm trò gì vậy? Anh không được cưỡng bức tôi…”
“Yêu cầu em nói ít rên nhiều.”
Đình Kỷ Nam cười cười nhìn cô đang muốn phát điên lên.
Càng điên, hắn càng thích.
Đưa bàn tay chai sần kéo thẳng áo lót của cô ra khỏi người, đầu nhũ hoa nhỏ nhắn bị bàn tay hắn bao trùm.
“Đê tiện, hèn hạ.”
“Ừ cảm ơn đã khen tôi.
Tôi sẽ cho em biết thế nào là đê tiện, là hèn hạ.”
Kéo đầu dây chiếc cà vạt buộc chặt lên thành giường, Đình Kỷ Nam không còn bị hai tay cô quật nữa hắn trườn mình xuống dưới hai chân cô, bá đạo kéo cao chân cô, ép cho đùi sát vào thân hình Tiểu Ô.
Giờ đây toàn bộ khung cảnh bên dưới đều được Đình Kỷ Nam nhìn rõ, cậu em bên dưới cũng đã ngày một to lớn bành trướng cả quần tây.
“Ư…”
“Xem ra em không thường xuyên sử dụng nó nhỉ? Chưa gì đã ẩm ướt thế rồi haha.”
Chiếc quần lót còn sót lại cũng không thể che được lớp thịt mềm mại bên dưới, Đình Kỷ Nam nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót ra, mộng xuân bên dưới dần dần thức tỉnh.
Theo bản năng, Tiểu Ô khép chặt đôi