“Yến Quân, anh giữ bình tĩnh.
Tôi có việc đi ra ngoài, không ngờ cô ấy lại xảy ra tai nạn…”
“Mẹ nó, mày lo cho con ả mày yêu, mày bỏ em tao đúng không? Thứ mày không xứng để em gái tao yêu!”
Yến Quân nghe hắn giải thích càng thêm tức tối.
Nghe em gái anh rất hay buồn vì chuyện tình yêu.
Anh nhiều lần muốn can ngăn nhưng em anh một mực muốn bảo vệ tên này.
Giờ thì hay rồi, tên này lại dám đối xử với em gái anh như thế, quả thật anh đã muốn bóp cổ hắn chết rồi.
“Anh…xin anh cho tôi gặp cô ấy lần cuối…”
Đào Lực vụt tay anh ngay cổ ra, muốn tiến đến xem cô như thế nào thì Yến Quân đã hất hắn ra, chắn ngang cửa phòng lại.
“Mày cút! Thục Yên bây giờ và mày sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Em tao tao sẽ lo.”
“Anh, tôi xin anh mà…cho tôi gặp cô ấy…”
Đào Lực nài nỉ van xin.
Quả thật anh chịu đau chịu mắng như thế chỉ muốn đến xem cô đã có thể ổn định được phần nào chưa.
Hắn biết bản thân mình là kẻ có lỗi, hắn muốn xin anh đến gặp cô, muốn cô tha lỗi cho mình.
Đến bây giờ trái tim hắn mới cảm thấy đau lòng, trách bản thân mình tại sao lại không trân trọng đến bây giờ mất đi mới biết trân trọng.
Nhưng chắc gì cô đã chịu mà trở về bên hắn ta?
“Biến! Thục Yên còn sống mày làm khổ nó, bây giờ nó mất rồi mày còn muốn dây dưa?”
Yến Quân không kiêng nể Đào Lực trực tiếp ném quăng hắn ra xa.
Còn trả thù giúp em gái mình mà đạp hắn vài cái.
“Mẹ nó, mày mà không cút đi xa tao liền hốt xác mày!”
Đến lúc này Đào Lực đau đớn, khó chịu nhăn nhó lại mặt mày.
Bị Yến Quân đánh đến tối mày tối mũi, chỉ đành bất lực ôm ngực mà đứng dậy khập khiễng rời đi.
Còn không quên nhìn về phía phòng bệnh.
Yến Quân nhìn hắn đã chịu rời đi, tâm tình mới dễ chịu một chút mà hừ một cái.
Đáng cho kẻ dám đối xử như thế với em gái anh! Như thế đã nhẹ