“Tôi chỉ có một người mẹ duy nhất tên Chu Hạ, là con gái của ông cụ Chu.
Chúng tôi không có người ba nào cả thưa ông Mã!”
Thục Yên càng nói, giọng cô càng cao.
Cô muốn nói thật lớn để mọi người ở đây chứng kiến được là cô và Yến Quân không có người ba bất nghĩa bất hiếu, không có lương tâm như Mã Vận Huy đây.
Ông ta còn không biết ăn năn hối lỗi về việc mình đã gây ra với mẹ cô, với Chu gia mà lại tán tận lương tâm, ham vinh hoa phú quý tiếp tục quay lại đây nhận sang giàu khi nhà cô đã vực dậy sau những đổ vỡ ông ta đã làm.
Nói về việc mẹ cô mang họ Chu, ban đầu bà mang họ Tịch, nhưng kể từ khi ông ta dứt khoát viết thư từ ông cụ Chu, mẹ cô đã mắng chửi ông là kẻ khốn khiếp nhưng ông ta vẫn muốn rời đi.
Ông nội cô đã nhận mẹ cô là con gái, quyết không bao giờ nhìn mặt lại đứa con trai bất hiếu như vậy.
Cả anh cô và cô cũng đã từng hứa rằng, sẽ không bao giờ đặt ông ta vào mắt mà gọi một tiếng “cha”.
Bị bẻ mặt trước bao nhiêu người như vậy, Mã Vận Huy cùng Mã Lệ Lệ thật sự không biết xử sự ra sao.
Khi cả hai đã mất hết mặt mũi bị bóc mẻ ra như vậy rồi, cũng là từ sảnh, giọng đứa con gái truyền đến.
“Mẹ!”
Cô ta nhanh chóng lao đến bên cạnh bà Mã, gọi bà là mẹ.
Cô ta chính là Mã Cát Phi.
Đình Thư Huân nheo nheo mắt lại nhìn cô ta, thật kỹ lưỡng.
Tai nạn năm đó cũng do một tay cô ta sắp xếp, báo hại cô phải nằm yên suốt hàng tháng trời.
Vết thương cũng để lại sẹo ngay đùi của cô.
Thục Yên mà hắn luôn trân quý, cưng hơn trứng mà giờ đây chỉ vì ba cuộc tình chớp nhoáng kia làm cô tổn thương.
Đình Thư Huân hắn nhất định không tha cho kẻ nào liên quan đến vụ năm đó.
Theo sau cũng chính là Đào Lực.
Chính Đào Lực đã đưa Mã Cát Phi đến đây mà muốn một nhà huyên náo dữ dội.
Đình Thư Huân không muốn Chu gia dính thêm rắc rối, trực tiếp ngoắc tay lão Đàm bên cạnh căn dặn.
“Đưa bọn người này ra ngoài.
Coi như là bãi tiệc sớm đi.”
“Vâng, ông chủ!”
Lão Đàm gật đầu, rồi ông nhanh cho người đưa bọn người hóng chuyện tiến vào sảnh lớn, một mình ông chỉ huy từng người nhanh chóng thu dọn tiệc cúng bái ông cụ Chu.
Còn tặng quà đính kèm xem như là lời tạ lỗi cho ngày hôm nay khi đã làm phiền đến mọi người.
Mọi việc được thu